Chương 31: (Vô Đề)

Xưa nay Tác Dương toàn là người bị nhờ đổi ca, mọi người có chuyện gì gấp không đi làm được thì đều cầu cứu Tác Dương, vì họ biết cậu độc thân, không vướng bận gì, lại dễ nói chuyện. Thật ra mọi người đều nhớ những chuyện tốt cậu đã làm nên khi cậu tìm họ xin đổi ca thì mọi người liền tranh nhau giơ tay xin giúp đỡ cậu.

Tác Dương là người yêu nghề kính nghiệp, chẳng bao giờ nghĩ có một ngày mình lại đi đổi ca vì một buổi hẹn hò cả, nhưng mà niềm háo hức chờ mong với cuộc sống này cũng là một chuyện dễ thương mà. Vì để chuẩn bị cho buổi hẹn nên từ sáng sớm khi mở mắt dậy là cậu đã thấy tâm trạng mình sảng khoái làm sao.

Cuối tháng Chín, thời tiết thật chiều lòng người.

Tác Dương vừa kéo rèm cửa là nhìn thấy bầu trời xanh ngắt, thoáng đãng trong lành, cao xa vời vợi.

Đứng ưỡn eo trước cửa sổ, sau đó ngoái đầu liếc đồng hồ trên bàn.

Sáu giờ mười lăm phút sáng, cậu mở cửa sổ ra.

Tác Dương mở cửa cho thông thoáng, sau đó vào phòng tắm.

Chín giờ đúng là bắt đầu cuộc hẹn hò hai mươi bốn tiếng với Thẩm Huy Minh, từ chín giờ sáng hôm nay đến chín giờ sáng hôm sau, trong hai mươi bốn tiếng này, không ai biết giữa họ sẽ xảy ra những chuyện gì.

Tác Dương chưa bao giờ trông chờ vào sự lãng mạn, nhưng vô hình trung Thẩm Huy Minh lại đang đem tới cho cậu rất nhiều điều trữ tình.

Ví dụ như vào thời điểm này, đứng dưới vòi hoa sen và trong đầu khắc ghi hình bóng một người, cũng là một chuyện lãng mạn đấy chứ.

Khi Tác Dương ra khỏi phòng tắm, cậu quay về phòng ngủ, ngẫu hứng mở loa lên, trình tự động phát nhạc đang dừng ở bài hát mà tối qua cậu nghe trước khi ngủ, là "Berlin" mà Thẩm Huy Minh đã giới thiệu.

Cậu đi tới trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra nhìn một hàng quần áo treo bên trong, đắn đo mãi không biết nên mặc bộ nào.

Cậu lên giường ngồi khoanh chân ngẩn ngơ, bài hát này đến bài hát khác trôi qua, rồi bắt đầu phát lại danh sách nhạc, cậu chợt nảy ra sáng kiến, cậu cầm điện thoại chụp một tấm quần áo treo trong tủ, gửi cho Thẩm Huy Minh.

Cậu hỏi anh: Anh muốn em mặc bộ nào?

Khi nhận được tin nhắn thì Thẩm Huy Minh đang ngồi nhấm nháp cà phê và làm việc ngoài ban công.

Bốn giờ hơn bị cuộc điện thoại của Giang Đồng Ngạn đánh thức, anh bị ép họp video, họp xong thì phải xử lý nốt những công việc còn lại.

Anh đặt tách cà phê xuống, mở tấm ảnh ra xem, rồi bật cười.

Thật tình cởi bỏ đồng phục ra rồi thì quần áo của Tác Dương chỉ có một phong cách duy nhất, phần lớn đều là áo sơ mi sẫm màu, Thẩm Huy Minh nhớ tới cái áo sơ mi màu nhạt Tác Dương mặc ở Moscow không nằm trong số này, chắc chắn là được đem đi giặt rồi.

Anh thích nhìn Tác Dương mặc đồ màu nhạt, bởi màu nhạt tôn lên được vẻ trong sáng và thanh tú của cậu.

Thẩm Huy Minh không chọn lựa, mà nói: Hẹn hò là phải thuận theo lòng mình, hãy chọn bộ nào em thích nhất ấy.

Tác Dương đọc xong cười khẽ một tiếng, cậu xuống giường, chọn nhanh rồi thay quần áo. Một chiếc sơ mi kẻ sọc màu xám nhạt, bên trong phối cùng một chiếc áo thun trắng.

Chuẩn bị đâu đó xong xuôi hết rồi mà vẫn chưa tới giờ hẹn.

Tác Dương nằm trên giường nghe nhạc, hiếm khi thấy thời gian trôi êm ả như vậy.Chín giờ đúng, Tác Dương xuống lầu thì thấy Thẩm Huy Minh đang đợi sẵn rồi.

Tác Dương hỏi:

– Anh tới khi nào thế? Sao không gọi em?

Thẩm Huy Minh mở cửa xe cho cậu:

– Chúng ta hẹn chín giờ mà, tại anh tới sớm nên đành yên phận đợi thôi chứ biết sao.

Anh tới sớm mười lăm phút, dù sao cũng là giờ cao điểm, anh sợ tắc đường sẽ đến muộn.

Hẹn hò mà, đúng giờ là quan trọng nhất.

Nếu ngay từ buổi hẹn đầu tiên Thẩm Huy Minh đã tới trễ thì chắc chẳng còn lần thứ hai nữa đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!