Tác Dương cảm thấy điều mình khó kháng cự nhất có lẽ chính là kiểu người tuy nói đùa nhưng còn hàm chứa thâm ý nửa thật nửa giả, vừa vô tư cũng vừa thật lòng, mới vừa nãy cậu hẵng còn đang cười cợt anh, thế mà ngay tức thì đã bị anh khống chế rồi.
Thẩm Huy Minh thông minh, khôn khéo, hai người ở cạnh nhau luôn đẩy đưa tới lui như vậy. Nhưng người đàn ông này không phải lúc nào cũng giở thủ đoạn với bạn đâu, anh sẽ chọn đúng lúc đúng dịp bật ra lời nói thật lòng như thể vô ý, thế lại càng làm người ta ngứa ngáy hơn mới chết chứ.
Tác Dương ngả lưng ra sau, thiết nghĩ: Nếu Thẩm Huy Minh muốn chơi đùa con tim ai, chắc cũng dễ như trở bàn tay.
Trong mấy tiếng đồng hồ ở Berlin, bỗng thấy thời gian trôi qua thật chóng vánh, bọn họ vẫn chưa kịp định thần thì đã phải quay về sân bay rồi.
Trên đường đi, Tác Dương lấy điện thoại ra chụp lại phong cảnh ngoài cửa sổ xe, rồi mở Weibo ra "check
-in" theo thường lệ.
Trong ảnh là một nhà thờ, thật ra cậu thấy tiêng tiếc, khi nãy tham gia hôn lễ kia đã quên chụp hình, dù thế nào nó cũng rất đáng để trở thành kỉ niệm.
Thẩm Huy Minh tò mò hỏi:
– Em đang làm gì thế?
Trước giờ Tác Dương không có ý định giấu diếm tài khoản Weibo của mình, vì hoàn toàn không cần thiết, bởi trong đó toàn là cảnh thành phố thôi chứ có gì đáng ngại đâu.
Nhưng nếu phải tìm cho ra cái gì có thể khiến Tác Dương ngại thì chắc hẳn chính là cái "nghi thức check
-in" có vẻ trẻ con và khôi hài trong mắt một số người.
Cậu giơ điện thoại ra trước mặt Thẩm Huy Minh:
– Em đi tới đâu cũng sẽ đăng một tấm như vầy.
Thẩm Huy Minh đưa mắt nhìn, thế mà cũng được gần nghìn bài rồi đấy.
– Thật ra có nhiều nơi trùng lắm – Tác Dương nói – Em bay nhiều năm rồi mà, lúc trước bay nội địa có khi một ngày bay tận hai, ba nơi.
– Chắc mệt lắm nhỉ.
– Nhưng vui lắm – Tác Dương cười bảo – Còn được thưởng thức ẩm thực địa phương nữa.
Có lẽ là khi được làm chuyện mình thích thì dù bận bịu mấy cũng không còn mệt nữa.
Thẩm Huy Minh hiếm khi ngưỡng mộ hay thán phục một người nào đó lắm, nhưng anh thấy Tác Dương là một người sống rất sáng suốt, cậu biết mình muốn cái gì hơn nữa cũng chỉ cần thứ mình muốn mà thôi.
Một người có mục tiêu luôn tràn đầy mê lực.
Đến sân bay thì hai người tạm biệt nhau, Thẩm Huy Minh vẫn chưa đến thời gian làm thủ tục nên anh tìm một tiệm cà phê vừa làm việc vừa chờ đợi.
Có một vài câu nhắn nhủ Tác Dương ngại nói trước mặt Thẩm Huy Minh nên sau khi đi khỏi, cậu gửi tin cho anh:
Mấy tiếng vừa qua em đã rất vui, cảm ơn anh.
Thú thật Tác Dương hơi xấu hổ, Thẩm Huy Minh trăm công nghìn việc, dù cậu không thật sự hiểu hết nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được. Lúc trước cậu đến tiệm cà phê tìm Thẩm Huy Minh thì anh còn nhân lúc đợi cậu để mà đọc văn kiện nữa, điều ấy khiến Tác Dương không yên tâm.
Cậu không thích mắc nợ cho người khác, sợ sẽ lãng phí thì giờ và tình cảm của họ.
Nhưng mà cậu lại không thể thốt nên lời bảo Thẩm Huy Minh đừng nhính thời gian ra cho cậu nữa, vì đột nhiên cậu phát hiện bản thân rất ích kỉ, cậu rất thích được ở cạnh anh.
Cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ của hai người, hiển nhiên là cán cân trong lòng cậu đã lệch hẳn về phía Thẩm Huy Minh rồi. Chỉ là bây giờ mà đưa ra quyết định ngay thì quá hấp tấp, Tác Dương cũng có lo lắng của riêng mình.
Cậu lo lắng mình chỉ vì đã lâu không có ai bầu bạn nên nhất thời bị sự dịu dàng của Thẩm Huy Minh hớp hồn mà thôi. Cũng lo rằng Thẩm Huy Minh hiện giờ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, chung đụng lâu cũng sẽ như người khác, rồi cũng sẽ chê cậu nhàm chán vô vị mà thôi.
Đợi thêm một thời gian đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!