Khi Tác Dương nhìn thấy tên Thẩm Huy Minh thì còn tưởng mình nhìn nhầm, hoặc có lẽ chỉ là trùng tên thôi.
Nhưng ngay sau đó cậu liền nhận ra, đây vốn là kế sách của Thẩm Huy Minh, anh đã xuất viện rồi lại không nói cho cậu biết.
Tác Dương không có vẻ gì là bực dọc cả, ngược lại còn nhìn danh sách hành khách cười tủm tỉm, đồng nghiệp đứng bên cạnh hỏi:
– Sao thế?
– Không có gì – Tác Dương lịch sự trả lời người kia bằng một nụ cười.
Tác Dương không biết liệu Thẩm Huy Minh có từng nghĩ đến chuyện mình sẽ bị lộ hành tung trước khi đặt chân lên tàu bay hay không, cái pha "bất ngờ" này làm cậu dở khóc dở cười.
Họp xong thì đi chuẩn bị, Tác Dương hơi phân tâm, đây là lần đầu tiên cậu mất tập trung trong suốt quãng đường sự nghiệp của cậu.
Tác Dương chợt nhớ tới lần gặp gỡ đầu tiên của mình và Thẩm Huy Minh trên máy bay, khi đó cậu cũng giống như bây giờ, lúc họp cậu cũng cầm lấy danh sách hành khách khoang hạng nhất. Nhưng mà cậu của hôm đó, khi nhìn thấy tên của Thẩm Huy Minh thì lại chẳng hề có tí ti cảm xúc lạ thường nào, ngày đó cậu không hay biết rằng sau này mình lại có nhiều dây dưa với người đàn ông đó đến thế.
Còn Thẩm Huy Minh lúc này đã làm xong thủ tục đang đi về phía phòng chờ VIP, anh lấy điện thoại ra rất muốn gửi tin nhắn cho Tác Dương nhưng lại sợ làm ảnh hưởng tới công việc của cậu nên đành dằn lòng.
Đến phòng chờ, nhận lấy tách cà phê, khi ngồi uống định nhấm nháp thì thốt nhiên nhớ tới lời dặn lúc trước của Tác Dương trên máy bay, bảo anh đừng uống cà phê khi bụng đói.
Thế là Thẩm Huy Minh mỉm cười đứng dậy, lấy thêm một cái bánh kem nhỏ được đóng gói riêng.
Hóa ra anh lại nghe lời thế. Sau khi Thẩm Huy Minh ngồi xuống, anh chụp lại tách cà phê và cái bánh kem trước mặt, định tìm cơ hội tranh công với Tác Dương.
Đây là lần đầu tiên anh đi Berlin, anh không biết Tác Dương có trú lại đó hay không, nếu có ở lại thì cậu sẽ có bao nhiêu thời gian cho hoạt động riêng tư. Nhưng anh vẫn dốc lòng chuẩn bị đầy đủ, nếu như đến lúc đó Tác Dương có dư dả thời gian thì bọn họ có thể đi dạo đâu đó quanh Berlin rồi.
Chỉ đi dạo thôi, không tính là hẹn hò.
Thẩm Huy Minh tính toán chi li lắm, cuộc hẹn hò theo quan điểm của anh là phải theo một hệ thống hoàn chỉnh, còn chỉ gặp mặt, ăn cơm, tản bộ, dù có thêm một tiết mục xem phim đi chăng nữa thì cũng không tính là hẹn hò.
Anh thấp thỏm đợi thông báo lên máy bay, một người luôn điềm tĩnh như anh ấy thế mà lại cứ liên tục đứng dậy xem thông báo bao giờ được ra cổng lên máy bay.
Hóa ra háo hức muốn gặp một người lại chính là cảm giác này đây, hệt như đang đứng từ xa nhưng đã ngửi thấy mùi hương trên người đối phương rồi vậy, thiếu điều chạy rượt một mạch theo mùi hương thoang thoảng ấy mà thôi.
Trong tay Thẩm Huy Minh là quyển "Luận về yêu" đã đọc được một nửa, quyển sách này sắp trở thành "Kinh thánh tình yêu" của anh rồi.
Vì đã bị Tác Dương tiết lộ kết cục trước cho nên đọc được tới trang 120 là anh toàn giở những phần đầu ra đọc đi đọc lại.
Anh cảm thấy, chí ít vào giờ phút này, mối quan hệ giữa anh và Tác Dương đúng với mười một chương đầu tiên hơn, cái thứ gọi là "chủ nghĩa cực đoan trong tình yêu" đã bị anh nhốt ngoài cửa, anh và Tác Dương chỉ cần thảo luận về "thuyết định mệnh của tình yêu" là được rồi.
Trong khoảng thời gian nằm viện, Thẩm Huy Minh đã nghiêm túc suy xét về mối quan hệ giữa hai người, cùng với cả nguyên nhân Tác Dương thu hút anh.
Tuy ai cũng nói tình yêu không cần lí do, tình yêu nào mà có thể nói được lí do thì đều mong manh dễ vỡ cả.
Nhưng sự thật thì Thẩm Huy Minh cảm thấy mọi sự xảy ra trên thế gian này đều có nguyên nhân của nó, bao gồm cả tình yêu.
Quá trình nảy nở và thăng hoa trong tình yêu đều tuân theo một nguyên tắc, đó là nó có thể chạm tới nơi yếu đuối nhất trong nội tâm bạn.
Tình yêu vốn không phải là không có lí do, lần đầu tiên Thẩm Huy Minh nhìn thấy Tác Dương thì anh đã nhìn thấy sự yên bình và dịu dàng tỏa ra trên người cậu mà những người xung quanh không có. Tuy suốt buổi Tác Dương vẫn luôn duy trì phong thái "chuyên nghiệp" nhưng cái cảm giác xa cách vừa đủ đó cũng cuốn lấy tâm trí anh.
Và những lần chung đụng sau này, mỗi lúc mỗi khiến Thẩm Huy Minh thấy cuộc sống của Tác Dương như một hộp quà được đóng gói một cách tinh tế, ai cũng muốn chiếm lấy nó làm của riêng nhưng giá cả lại quá đắt đỏ nên nhiều người đành chùn chân.
Còn anh thì muốn trả bằng mọi giá để mua được nó về, không phải vì muốn ngó xem bên trong có gì, mà muốn cởi bỏ lớp giấy gói kia, trao tự do lại cho cậu.
Thẩm Huy Minh nghĩ rằng Tác Dương chính là một bản thể khác của anh, cũng là người bị cuộc đời treo lên ở nơi thật cao, bị kéo căng toàn bộ dây thần kinh trong người.
Cho nên anh muốn làm anh hùng của Tác Dương, ít nhất thì cũng phải làm thế nào để cậu có thể vô tư thoải mái nhất khi ở bên cạnh anh.
Dùng ví von lỗi thời nhất để hình dung mối quan hệ của hai người trong tưởng tượng anh đó là nếu Tác Dương là cá, thì anh phải làm một cái hồ nước vĩnh hằng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!