Khi Thẩm Huy Minh lên cấp ba có từng viết một bài tập làm văn, yêu cầu đề cho là "Cuộc sống mà tôi hướng tới".
Hồi đó anh đã viết rằng, hy vọng có một ngày được đi du lịch vòng quanh thế giới, ghi dấu bước chân mình ở mỗi nơi đầy ắp câu chuyện.
Ước mơ đó đương nhiên là không trở thành hiện thực, nguyên nhân chẳng gì ngoài không có thời gian.
Mấy năm nay bỗng dưng anh phát hiện ra, con người luôn thích tự đeo gông xiềng cho mình. Thoạt đầu khi anh mới xây dựng sự nghiệp, ngày nào cũng mong có bốn mươi tám tiếng đồng hồ để xử lý công việc, khi đó anh đã nghĩ, đợi đến khi anh kiếm đủ tiền rồi thì sẽ nghỉ hưu sớm, con người không nên đổ hết cuộc đời mình vào công việc.
Nhưng mà dần dà anh phát hiện ra mình không thể dừng nhịp sống ấy lại được, không chỉ vì tiền không bao giờ là đủ, mà quan trọng hơn là trên vai anh gánh vác cả một công ty, gánh biết bao nhiêu dự án và còn cả nguồn thu nhập ổn định của mấy chục nhân viên.
Anh không thể dừng lại được.
Lần này vào viện phẫu thuật cũng thế, bác sĩ đã khuyên răn anh từ đời nào rồi, rằng anh phải giữ gìn sức khỏe, thậm chí ngay cả khi bác sĩ "ra lệnh cưỡng chế" bắt anh nhập viện, anh cũng phải cố lết tới giai đoạn cuối của dự án rồi mới chịu chấp hành.
– Anh đang suy tư gì thế? – Tác Dương tự kéo một cái ghế tới, ngồi bên giường bệnh Thẩm Huy Minh.
Thẩm Huy Minh vừa lật sách vừa cười bảo:
– Đang suy tư chuyện em biết bói toán hay chăng.
Thật ra tốc độ nói của Thẩm Huy Minh hoàn toàn bình thường, nhưng khi anh nói tới "Đang suy tư chuyện em", Tác Dương bỗng giật mình. (*)
(*) câu Thẩm Huy Minh nói là , ba chữ đầu dịch word
-by
-word là "đang nghĩ (nhớ) em", Tác Dương mới nghe tới đó tưởng Thẩm Huy Minh nói "đang nhớ em". Nếu dịch theo bình thường thì nghe câu văn trôi chảy hơn, nhưng nó không làm bật được cái vấn đề tác giả muốn nói.
Khi Thẩm Huy Minh nói xong thì cậu biết là mình ảo tưởng quá rồi, thế là lại tự châm biếm bản thân. Không thể không thừa nhận, mình đã bị Thẩm Huy Minh hút hết tâm trí rồi.
– Sao anh lại nói thế?
Thẩm Huy Minh bèn kể cho Tác Dương nghe về ảo mộng cuộc sống tươi đẹp thời trung học của mình:
– Khi đó cũng dám ước mơ phết chứ đùa, nhưng tuổi trẻ ai cũng như thế, có thèm nghĩ gì về những điều thực tại đâu.
Tác Dương nghe anh nói xong thì khẽ khúc khích:
– Nhưng thực tế thì có một chuyên ngành vẫn có thể làm được điều này.
Cậu chỉ vào mình:
– Du lịch vòng quanh thế giới, in dấu chân ở vô số kể thành phố.
Thẩm Huy Minh ngẩn ra, sau đó bật cười:
– Cũng đúng nhỉ.
Hai người nhìn nhau, sau đó Thẩm Huy Minh nói:
– Thật không ngờ, em đã thay anh thực hiện ước mơ thời tuổi trẻ của anh rồi.
Tác Dương rất thích cách nói mập mờ này, cứ như hai người đã tương liên với nhau từ kiếp trước đến kiếp này vậy.
Cậu cảm tưởng như mình đã thiết lập sẵn niềm say mê những điều lãng mạn từ tận trong xương tủy. Nhưng cậu quá hiểu rằng cái gọi là "lãng mạn" trên thế giới này chả khác gì ngắm sao vào ban ngày cả, bạn biết chúng có tồn tại nhưng chúng sẽ chẳng bao giờ để bạn phát hiện ra.
Chuyện tình yêu cũng thế.
– Anh biết hồi trung học em mơ ước làm gì không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!