Tuy Tác Dương không muốn thừa nhận nhưng Thẩm Huy Minh đã nói đúng.
Tại sao cậu lại không thể xác định được vị trí của anh trong lòng mình? Nếu như thật sự không có tí ti cảm xúc gì thì cậu hoàn toàn có thể lịch sự từ chối, không chừa cho người ta một lối đi dư thừa nào giống như lúc trước vậy.
Như lần đầu tiên Thẩm Huy Minh xin số điện thoại của cậu.
Nhưng mà bây giờ, cậu bắt đầu có chút ham muốn với Thẩm Huy Minh.
Tác Dương cười cười, vì muốn che giấu nỗi bất an của mình nên cậu cố ý cắn muỗng nhựa, bảo:
– Anh Thẩm tự tin vậy sao?
– Thú thật anh giả vờ thôi – Thẩm Huy Minh cũng cười – Vì anh nghĩ có lẽ em không thích một người thiếu tự tin.
Ánh mắt mà hai người nhìn nhau có hơi thâm sâu, nụ cười cũng nhuốm ý vị khác, mỗi người ôm một bầu tâm tư riêng biệt.
– Anh nói đúng – Tác Dương thừa nhận – Em thích người tự tin.
Thẩm Huy Minh cười rạng rỡ, tâm trạng cũng cởi mở hơn, xem ra trò "tiểu xảo" hôm qua không uổng công, phần sữa chua đông lạnh hôm nay cũng thế.
Đợi đến lúc hai người đều đã ăn xong nhưng chẳng ai nhắc tới chuyện đi về cả, thế nên bọn họ thong thả tản bộ trong trung tâm thương mại trống trải.
Cả hai đều không phải những kẻ thích lượn lờ dạo phố, đều bận rộn cả mà, bình thường Tác Dương có được chút thời gian nghỉ ngơi thì đều dùng để ngủ bù, còn Thẩm Huy Minh về cơ bản thì hầu như còn chẳng có thời gian nghỉ.
Hai người như vậy ấy thế mà lại chịu dùng cách thức này để tiêu hao thời gian quý báu của mình, Tác Dương nghĩ, cậu thật sự đã thay đổi rồi.
– Tác Dương, chúng ta cược đi.
– Hửm? – Tác Dương nhìn sang Thẩm Huy Minh – Cược gì cơ?
– Nếu chúng ta lại gặp nhau trên máy bay một lần nữa, em hãy nhận lời mời hẹn hò của anh một lần.
Tác Dương bật cười:
– Xem ra anh cũng không muốn hẹn hò với em lắm nhỉ.
Bởi cái xác suất này quá thấp.
– Muốn thì chắc chắn là có, nhưng anh thấy nếu rủ em theo cách thông thường thì kiểu gì cũng bị em từ chối – Thẩm Huy Minh vẫn giữ nét cười trên mặt, anh đi tới bên cạnh Tác Dương – Đương nhiên là em có thể phủ định cách phỏng đoán của anh, vậy thì anh sẽ lập tức hẹn em hôm khác đi xem phim.
Tác Dương nở nụ cười bất đắc dĩ:
– Làm sao đây? Bây giờ ở cạnh anh em cũng bắt đầu căng thẳng rồi đấy.
Cậu không hề nói đùa, vì cậu phát hiện người đàn ông này dường như đã soi thấu cậu rồi.
Bị người ta đoán trúng phóc nước cờ tiếp theo của mình, cảm giác này thật kỳ lạ, vừa vui sướng khi tìm được người tri âm, cũng vừa thấp thỏm lo sợ vì đã để lộ sơ hở trước mặt kình địch.
Cậu thấy Thẩm Huy Minh rất thông minh, cách thức vạch trần cậu cũng rất khéo léo và dịu dàng, làm cậu không thể nào ghét nổi.
Đối với Tác Dương mà nói thì con người Thẩm Huy Minh vẫn khá đáng sợ, trận này cậu hoàn toàn nắm chắc phần thua.
Ngay khi cậu lấy đá chọi đá không chiếm được phần thắng thì đáng lẽ nên thay đổi chiến thuật rồi.
– Căng thẳng ư?
– Vâng, cứ như em đang bị anh dắt mũi vậy.
Thẩm Huy Minh hiểu ý cậu, bèn kéo giãn khoảng cách giữa mình với cậu ra một ít.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!