Có một số lần gặp gỡ là tình cờ, nhưng một số khác thì rõ ràng là có chủ đích.
Tuy bây giờ Tác Dương đang đau đầu như bửa vỡ xương sọ, nhưng trí óc thì vẫn giữ được sự tỉnh táo. Cậu nheo mắt nhìn chiếc khuy măng sét kia, ánh nắng gay gắt giữa trưa xâm nhập qua khung cửa sổ, rọi thẳng lên mặt bàn, phản chiếu lại những tia sáng chói mắt.
– Không có – Tác Dương dịu giọng – Em thật sự không nhớ gì cả.
Khuy măng sét đó là Thẩm Huy Minh cố tình bỏ vào túi áo Tác Dương, chỉ để tạo ra thêm một cơ hội gặp mặt nữa.
Cho nên anh biết chắc chắn, một là Tác Dương vẫn chưa phát hiện ra, hai là Tác Dương phát hiện ra rồi nhưng cố ý giả bộ.
– Vậy sao… – Thẩm Huy Minh bất đắc dĩ thở dài – Không ngờ lại làm mất nó.
– Nó quan trọng thế ư? – Tác Dương chợt nghĩ, có lẽ cặp khuy măng sét này là do một người nào đó rất quan trọng với Thẩm Huy Minh đã tặng cho anh.
– Phải, quan trọng lắm – Thẩm Huy Minh nói – Đó là mẫu số lượng giới hạn của nhãn hàng X, phía trong có khắc số hiệu và tên anh, nhưng mà những chuyện này không quan trọng.
Tác Dương yên lặng lắng nghe, cùng lúc đó cậu cầm chiếc khuy măng sét lên ngắm tỉ mẩn.
Bên trong quả thật có đánh số hiệu, cái của Thẩm Huy Minh là số 1.
Còn về tên thì cậu nhìn thấy một chữ "S" ở gần số hiệu, chắc là viết tắt của chữ "Thẩm".
S.
Tác Dương nhìn nó, ánh mắt cũng nhuốm vẻ tươi vui.
Chữ "Tác" của Tác Dương cũng là S. (*)
(*) Chữ "thẩm" bính âm là shen, chữ "tác" bính âm là suo
Đột nhiên trong đầu cậu gióng lên những hồi chuông cảnh báo, vì cậu phát hiện mình đang tìm kiếm điểm chung giữa mình và Thẩm Huy Minh trong vô thức.
Khi bạn bắt đầu để ý đến một người thì mới có những hành động ấy.
Điều này khiến Tác Dương cảm tưởng, hình như giữa cậu và Thẩm Huy Minh đã bắt đầu có một mối liên kết mập mờ nào đó.
– Điều quan trọng hơn cả là – Thẩm Huy Minh nói – Có người hôm qua đã nói với anh, cậu ấy thích chiếc khuy măng sét này.
Một tiếng "uỳnh" phát ra, chuông cảnh báo của Tác Dương nổ tung mất rồi.
Không phải Tác Dương chưa từng gặp cao thủ "chơi nhây", chỉ là tất cả những thủ đoạn mà Thẩm Huy Minh sử dụng đều chẳng may bắn trúng hồng tâm của cậu.
Những lời ám chỉ lập lờ, không vội vàng cũng chẳng nôn nóng.
So sánh với những cách theo đuổi mà bản thân cho là nồng hậu thì cậu thích được đối xử như thế này hơn.
– Em mới vừa ngủ dậy – Tác Dương nói – Để em tìm thử xem sao, lát nữa sẽ liên lạc lại với anh.
Thẩm Huy Minh nhoẻn miệng cười, Tác Dương đã nói như thế thì chứng tỏ là cậu đã dao động rồi.
– Vậy được – Không được hấp tấp, không được quá bộc trực, không được cho người ta cảm giác bị ép buộc.
Thẩm Huy Minh nói:
– Anh cũng đang tìm lại, không chừng nó rơi đâu đó trong túi của anh.
Tác Dương cười khẽ rồi nhẹ giọng bảo:
– Lát nữa em gọi lại, tạm biệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!