Tác Dương nói:
– Anh Giang cũng hợp với cậu chàng kia ấy nhỉ.
Trước khi ra khỏi phòng Thẩm Huy Minh ngoái đầu nhìn lại, cậu chàng say quắc cần câu khóc tỉ tê vẫn còn đang ôm khư khư người vô tội Giang Đồng Ngạn.
Anh cười bảo:
– Không ngờ em cũng biết nói đùa đấy.
Hai người đi ra ngoài, Tác Dương hít sâu một hơi không khí trong lành, vui vẻ đáp:
– Em nói nghiêm túc mà.
Thẩm Huy Minh quá hiểu rõ kiểu người Giang Đồng Ngạn thích, một Tác Dương như thế này nếu mà không giành thì đúng là kẻ khùng.
Nhưng anh chỉ cười nhìn Tác Dương chứ không thốt lời phản bác.
– Em thấy cũng khá thú vị đấy chứ – Tác Dương đứng trên vỉa hè, giơ tay xoa cái cổ mỏi nhừ của mình – Hai người với hai tính cách hoàn toàn trái ngược ở bên nhau, cuộc sống sẽ bị đảo lộn.
Thẩm Huy Minh không chắc Tác Dương có đang nói đến nghĩa đen hay không, muốn thông hiểu tường tận con người cậu và những lời cậu nói thì cũng cần tốn ít công sức.
– Quả thật một cuộc sống ngày nào cũng như ngày nào sẽ khiến người ta thấy nhàm chán vô vị – Thẩm Huy Minh nói – Cho nên, thử kết bạn mới, thử làm những chuyện trước đây chưa từng nghĩ mình sẽ làm, cũng là một cách có thể khiến tâm trạng thả lỏng đôi chút.
Tác Dương cười:
– Nhưng cũng có thể sẽ là một gánh nặng mới.
– Có phải em s… – Thẩm Huy Minh phanh xe kịp thời.
Anh định hỏi có phải Tác Dương sợ thay đổi lắm không, nhưng đột nhiên anh nhận ra, người giống như Tác Dương chắc sẽ không thích từ "sợ" này.
Anh bèn đổi từ khác:
– Có phải em phản kháng với việc thay đổi không?
Tác Dương cười nhìn anh, rồi hỏi:
– Anh Thẩm, anh có thuốc lá không?
Thẩm Huy Minh không ngờ cậu cũng hút thuốc, anh móc bao thuốc ra đưa cho cậu.
Tác Dương móc thuốc ra châm lửa một cách thành thạo, hít một hơi sau đó nhắm nghiền mắt lại, thong thả nhả ra một làn khói.
Hôm nay cậu uống hơi nhiều rồi.
Tác Dương không nghiện thuốc, ở chỗ làm và ở nhà, cậu thấy cả hai nơi đều không thích hợp để hút thuốc. Hồi còn đi học một ngày cậu cũng phải hút vài điếu, thế mà sau khi đi làm lại dần dần cai được.
Thẩm Huy Minh yên lặng đứng bên cạnh coi cậu hút thuốc, nhìn sườn mặt Tác Dương ngả sang vẻ dịu dàng dưới ánh đèn đường màu quýt.
Anh nhớ tới lời của Giang Đồng Ngạn, tôi cóc tin ông không có suy nghĩ ấy với Tác Dương.
Sao mà không có được chứ?
Thẩm Huy Minh chỉ nhìn ngắm cậu như thế thôi mà cũng thấy niềm ham muốn đang rạo rực trong người.
Về mặt này thì cơ thể của đàn ông luôn biểu hiện rất thành thật.
Nhưng dù sao Thẩm Huy Minh cũng không phải kiểu người dễ mất kiểm soát, sự tò mò của anh về Tác Dương cũng không chỉ dừng lại ở khát vọng "thám hiểm" cơ thể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!