Thẩm Huy Minh thiết nghĩ, rốt cuộc bằng chứng để chứng minh mình thích một người, hoặc là nói yêu một người là gì đây?
Ánh mắt sẽ luôn bám rịt lấy người ta ư?
Hay là sẽ bị thu hút bởi một hành động nhỏ của họ?
Hay sẽ bất giác tìm tòi ý nghĩa đằng sau một ánh mắt hay một câu nói của đối phương?
Hay là, chỉ cần nhớ tới người đó thì bản thân ta sẽ nảy sinh một thứ dục vọng nơi mà những khao khát thuở ban sơ nhất ngự trị?
Đối với Thẩm Huy Minh mà nói thì thật tình anh không thích trạng thái này là mấy, khi mọi nỗi niềm tâm tư của bản thân đều đổ dồn vào một người khác. Trạng thái này quá hao tổn tâm trí anh, mà cuộc sống của anh thì vốn đã đủ bận bịu rồi, thời gian nghỉ ngơi liên tục bị công việc chèn ép, bây giờ chuyện tình cảm lại đổ thêm dầu vào lửa, theo lý thì nó chỉ càng khiến con người ta thêm nhọc nhằn mà thôi.
Nhưng hướng phát triển của câu chuyện lại không như anh dự tính, càng theo dõi và càng tiếp xúc với Tác Dương thì không chỉ không khiến anh thấy mệt mỏi mà ngược lại còn nhóm lên ngọn lửa nhiệt huyết của anh với cuộc sống này.
Anh quay về ngồi bên cạnh Tác Dương, hai người ngồi sát rạt, Giang Đồng Ngạn tới chậm một bước không cách nào chen vào giữa, anh thấy tình trạng hiện giờ giống như có người ném một quả pháo vào cái đầm nước muôn đời tẻ nhạt của anh, rồi đột nhiên bọt nước bắn ra tung tóe, vừa giật gân lại vừa kích thích.
Trong ba mươi năm qua, đa số những thử thách anh gặp phải hay những thử thách anh tự khiêu chiến bản thân đều đến từ việc học và việc làm, đến bây giờ cuối cùng cũng bước được một chân vào lĩnh vực khác.
Chu Mạt nói:
– Anh Minh, anh sang đây làm gì?
Cậu ta híp mắt nhìn Thẩm Huy Minh:
– Anh Đồng Ngạn tức méo cả mũi luôn rồi kìa.
Thẩm Huy Minh cười cười, tự cầm ly lên:
– Uống không?
– Uống chứ!
-Chu Mạt chạm ly với anh sau đó nốc một hơi.
Chu Mạt là người thông minh, cậu ta tới đó ngồi, chẳng cần Tác Dương phải nói gì thì cũng đọc được từ ánh mắt của hai người còn lại, tam giác tình yêu đây rồi.
Cậu ta rất muốn chửi Thẩm Huy Minh một trận, lúc trước đã nói không quan tâm yêu đương gì cơ mà, sao bây giờ lại hăng hái thế?
Nhưng Chu Mạt cũng thuộc kiểu người thích hóng hớt, cậu ta cũng rất tò mò không biết Thẩm Huy Minh và Giang Đồng Ngạn sẽ theo đuổi Tác Dương như thế nào.
Con người Tác Dương cứng như sắt đá, ai mà "cưa đổ" được cậu thì bản lĩnh cũng phải lớn lắm đây.
Chu Mạt đứng dậy, đắc ý ngoắc eo bỏ đi.
Đợi đến khi Thẩm Huy Minh chuyển hướng sang Tác Dương thì phát hiện mặt cậu đã nhuốm màu đỏ ửng, chắc chắn là do Chu Mạt chuốc say rồi.
Tác Dương ngồi yên trong góc phòng, mặt không cảm xúc nhưng ánh mắt thì hơi mông lung, trạng thái này đã làm nhòa bớt giới hạn lạnh lùng và lôi cuốn của cậu, khiến bạn không tài nào biết được em ấy đang từ chối hay là quyến rũ bạn nữa.
Thẩm Huy Minh hỏi:
– Say rồi à?
Thật ra sức uống của Tác Dương bình thường lắm, đặc biệt là hôm nay, rượu Chu Mạt gọi ra toàn thứ nặng đô, mục đích của cậu ta là muốn chuốc say tất cả mọi người.
Nhưng cậu vẫn rất cẩn trọng, dù trong bất cứ trường hợp nào cũng sẽ không để mình say bí tỉ. Cái bản lĩnh này của cậu từng khiến Chu Mạt bái phục, dù đã uống quá sức nhưng chỉ cần chưa về đến nhà thì Tác Dương vẫn có thể giữ được tinh thần tỉnh táo, thậm chí còn có thể khiến mọi người tin rằng cậu vẫn chưa say. Nhưng một khi đã về đến nhà, vào tới cửa là cậu chập choạng ngay, lết đi không nổi, ngã vật ra cửa rồi cứ thế mà ngủ ngon lành.
Chu Mạt chỉ từng thấy Tác Dương như thế này đúng một lần, khi đó Chu Mạt vẫn còn là bạn cùng nhà với cậu, hai người đều là lính mới của công ty.
Mấy "tấm chiếu mới" lại còn đẹp trai, thì luôn bị người ta chuốc say ở bữa tiệc cuối năm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!