Ba giờ mười lăm phút sáng, đồng hồ báo thức của Tác Dương reo lên.
Chuyến bay đầu tiên của tháng này theo lịch là bay quốc tế, thời gian bay là mười chín tiếng, giờ khởi hành là sáu giờ mười lăm phút.
Sáu giờ mười lăm bay, bốn giờ rưỡi là phải có mặt.
Tác Dương đã quen với cuộc sống như thế này rồi, không mảy may liên quan gì đến "sáng chín chiều năm" cả.
Việc đầu tiên sau khi thức dậy là uống một cốc nước, uống xong tắm táp đơn giản, quay lại tức tốc thay đồ rồi kéo vali ra ngoài.
Thậm chí cậu còn không cần phải sắp xếp hành lý, vì hôm trước quay về cậu đã thay hết quần áo bẩn, nhường chỗ cho những bộ đồ sạch sẽ cả rồi, để tránh trước khi xuất phát lại luống cuống tay chân.
Tác Dương là một người sinh hoạt theo quy luật, quy luật của cậu không giống với người bình thường, mà nó được hình thành dựa trên lối sống "không có quy luật" của một tiếp viên hàng không lâu năm.
Bên ngoài trời đã đổ mưa, khi cậu lái xe ra khỏi tầng hầm thì phải bật cần gạt nước. Cũng may mưa chưa lớn lắm, không ảnh hưởng gì đến mọi chuyện đang xảy ra cả.
Tác Dương lái xe dọc theo tuyến đường không còn gì quen thuộc hơn để đi đến sân bay, giữa đường còn tiện thể cho một đồng nghiệp quá giang.
– Chào anh Dương – Cô gái kia tên Hà Điềm, vẻ bề ngoài cũng ngọt như tên, mới tới làm năm ngoái, hai người thỉnh thoảng cũng chung tổ bay nên cậu cũng tiện thể chở cô đi và về.
– Chào em.
Tác Dương làm ở hãng hàng không này bốn năm rồi, không chỉ có tướng tá khôi ngô mà còn rất vui vẻ hòa đồng. Mỗi khi gặp phải bất kì chuyện gì, nhỏ là mấy hành khách khó chiều, lớn là chuyến bay xảy ra sự cố, thì cậu đều có thể xử lý ổn thỏa, ít nhất thì cậu là một người rất đáng tin cậy trong công việc. Mọi người đều rất quý mến cậu, đặc biệt là mấy cô nàng tân binh.
Sở dĩ nói "đặc biệt là mấy cô nàng tân binh" hoàn toàn là vì họ chưa hiểu được cậu, dễ bị cái ấn tượng "thân thiện" kia mê hoặc. Tác Dương là kiểu người dòm bề ngoài thì gần gũi hòa nhã nhưng thực tế thì luôn giữ khoảng cách an toàn với bạn.
Đi làm bốn năm trời, đồng nghiệp hay thậm chí là các hành khách bày tỏ niềm yêu thích với Tác Dương đếm hết hai bàn tay bàn chân cũng không xuể, nhưng Tác Dương luôn lịch sự uyển chuyển khước từ họ, không cho bất kì ai có cơ hội thân cận mình, ngay cả cơ hội "Chúng ta có thể bắt đầu từ bạn bè" cũng không được luôn.
Tác Dương là một người có trái tim sỏi đá về mặt tình cảm, mọi người đều nói như vậy.
Tác Dương lái xe chở Hà Điềm đến sân bay, cô ngồi ở ghế phụ lái, chẳng mấy chốc tự dưng bắt đầu thút thít.
Tác Dương kinh ngạc liếc cô rồi rút khăn giấy đưa cho cô:
– Em sao thế?
– Cám ơn anh Dương – Hà Điềm nhận khăn giấy soi gương cẩn thận lau nước mắt, sợ sẽ bôi mất lớp trang điểm – Cả đêm em không ngủ.
Tác Dương nở nụ cười:
– Gần đây mệt quá à?
– Không ạ, tại tức quá – Hà Điềm nói – Bạn trai em cắm sừng em.
Chuyện này phải nói thế nào đây nhỉ?
Tác Dương cũng gặp khá nhiều rồi.
Nghề của bọn họ khá bận rộn, không thường ở nhà, lịch làm việc và nghỉ ngơi cũng không có quy luật, đừng nói là người yêu, mấy ông anh bà chị đã kết hôn trong cơ quan cũng dính mấy vụ rồi.
Tuy khó chịu nhưng cũng hết cách.
Hà Điềm vừa sụt sùi vừa nói:
– Anh Dương ơi, đàn ông các anh có phải cũng rất quan tâm tới nửa kia của mình không? Anh ta nói em không thể thường xuyên ở bên anh ta cho nên anh ta mới kiếm người khác.
– Ai mà chẳng quan tâm tới nửa kia của mình – Mắt Tác Dương vẫn nhìn về phía trước – Nhưng đây không phải lý do để ngoại tình.
Hà Điềm ngửa đầu lên, cố gắng để nuốt nước mắt vào trong:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!