Vừa đi vừa nói chuyện, tám tầng cầu thang tựa hồ cũng không dài, rất nhanh hai người đã về đến cửa nhà mình.
Trần Châu quay lưng về phía cô đi về nhà mình, còn Giang Lộc thì dựa người vào cánh của nhà mà nhìn theo anh. Dù không có ngoảnh đầu lại, anh cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cô.
Cạch một tiếng, cửa mở ra, đồng thời từ phía sau giọng nói của cô cũng vang lên.
"812, cháu đến bây giờ vẫn còn chưa biết tên của chú."
Chỉ là vừa rồi cô có nghe người kia gọi anh là Châu ca.
Trần Châu trầm mặc không nói gì, Giang Lộc cũng không nóng vội, cũng không cảm thấy xấu hổ, anh không trả lời, cô liền kiên nhẫn chờ anh trả lời.
Hai người cứ như vậy im lặng một lúc lâu, đến thời điểm mà Giang Lộc cho rằng Trần Châu sẽ không trả lời thì giọng nói của anh vang lên.
Trần Châu.
Cô cuối cùng cũng chờ được để biết tên của anh.
Giang Lộc nở nụ cười, không thể không thừa nhận, cô rất đẹp, khi cười lên lại càng hấp dẫn ánh nhìn. Đôi môi đỏ thắm cong lên, cặp mắt to tròn giờ phút này cong cong trông giống như vầng trăng khuyết.
Trần Châu môi cô mấp máy, theo bản năng lặp lại tên của anh.
Tay Trần Châu đặt trên nắm cửa run lên một chút.
"Giang Lộc, tên của cháu là Giang Lộc."
Gian Lộc hướng về bóng lưng của anh mà nói.
Ừ.
"Ừm, Trần Châu, chúc chú ngủ ngon."
Trần Châu không có xoay người lại, nhưng từ giọng nói của cô anh có thể biết, hiện tại tâm tình cô rất tốt.
Ừ.
Anh khẽ gật đầu, đi vào nhà. Ngoài cửa, ánh đèn trong nhà theo cánh cửa đóng lại dần dần bị ngăn cản với bên ngoài.
Giang Lộc đứng nhìn cửa nhà anh đóng lại rồi mới móc chìa khóa mở cửa nhà mình đi vào.
Vào nhà, Giang Lộc tắm rửa sạch sẽ, dùng một chiếc khăn lau khô tóc ở trên đầu. Hiện tại, cô cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Suốt 19 năm qua đây là lần đầu tiên cô xuất hiện cảm giác này.
"Trần Châu, Trần Châu --"
Giang Lộc ở trong miệng lặp đi lặp lại hai chữ này, bộ dáng giống như người thất thần. Tên của anh không có gì quá đặc biệt, chỉ là một cái tên bình thường.
Thế nhưng Giang Lộc rất rõ ràng, từ giờ phút này trở đi cái tên Trần Châu này ở trong lòng của cô sẽ trở thành một cái tên không bình thường.
Cô duỗi tay sờ sờ con thú bông hình nai con đặt trên đầu giường.
Ngủ ngon.
Mấy ngày nay, Trần Châu vẫn là giống như lúc trước đi sớm về khuya, Giang Lộc ban ngày đi học, buổi tối trở về thì Trần Châu vẫn chưa trở lại.
Hôm nay, Giang Lộc cố tình không ngủ mà an vị ở bên cửa sổ, nhìn chằm chằm hẻm nhỏ dưới lầu, đợi thật lâu.
Chờ đến rạng sáng, cũng không có nghe được tiếng xe máy của Trần Châu, cuối cùng cô thật sự không đợi được nữa đành phải đi ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!