Gần đến cuối học kỳ, bọn họ trở nên bận rộn hơn, vì phải bắt đầu phải ôn tập các môn cho kỳ thi sắp tới, cộng với việc sắp đến Tết Nguyên Đán, mọi chuyện linh tinh cũng thi nhau kéo tới.
Sau khi kết thúc kỳ thi đầy khó khăn, kỳ nghỉ đông cũng đến. Trước khi bước vào kỳ nghỉ đông, Lương Thục Ngôn gọi cho Giang Lộc để dặn dò, dù có bận việc gì đi nữa thì năm nay cũng phải về nhà ăn Tết.
Hơn nửa năm qua, mối quan hệ của hai người đã dịu đi không ít.
Có lẽ cô vẫn còn rất yêu thương bà. Hai người thân thiết hơn trước rất nhiều.
Vì vậy, trong kỳ nghỉ đông năm nay, cô quyết định sẽ về Lâm Thành.
Vào ngày cô đi, Trần Châu đưa cô ra sân bay.
"Đón năm mới ở đó thật vui nhé. Và phải nhớ anh thật nhiều đấy." Trần Châu giúp cô quàng chiếc khăn quàng cổ lại, tiện thể vén mấy sợi tóc trên má cô ra sau tai.
Giang Lộc ôm cổ anh, mím môi một lúc lâu.
Em biết rồi.
Trần Châu cưng chiều nhéo má cô. Lúc này anh mới để cô đi qua cửa kiểm tra an ninh.
Đến Lâm Thành phải mất hơn hai tiếng ngồi máy bay. Khi bước ra khỏi sân bay, cô lập tức nhìn thấy Mạnh Lục và Lương Thục Ngôn đang đứng chờ.
Học kỳ này cô chưa về nhà lần nào, nên cũng hơn nửa tháng rồi cô mới gặp lại Lương Thục Ngôn.
Nghe tiếng biểu tình của dạ dày trong bụng là biết ngay.
Tiểu Lộc.
Lương Thục Ngôn thấy Giang Lộc thì rất vui vẻ, bà lúng túng bước nhanh về phía cô. Mạnh Lục ở một bên cứ sợ vợ mình ngã, cả đoạn đường luôn cẩn thận che chở cho bà.
Cô đã tận mắt chứng kiến hết tất cả.
"Tiểu Lộc, sao mẹ thấy con lại gầy đi rồi?"
Tay Lương Thục Ngôn sờ má cô. Cô vô thức muốn lùi về sau, nhưng không biết đang nghĩ gì, cô chỉ hơi ngạc nhiên rồi nhẹ nhàng bỏ tay xuống.
"Không có đâu, vẫn luôn thế này mà."
Lương Thục Ngôn cảm nhận được sự xa cách của cô, trong mắt hiện lên tia mất mát, nhưng chỉ là thoáng qua thôi. Thật ra, hiện tại bà đã rất hài lòng với mối quan hệ của hai người, ít nhất con gái đã chịu nói chuyện với bà, cũng tiếp nhận tình yêu thương của bà.
"Đứa nhỏ này, rõ ràng là gầy đi nhiều rồi. Nhưng không sao, kỳ nghỉ đông này, mẹ sẽ vỗ béo con thành một chú heo trắng trẻo, mập mạp."
Mặt Giang Lộc khẽ nhíu lại.
Trắng trẻo và mập mạp sao?
Đột nhiên cô nhớ ra một vài chuyện.
Tầm mắt cô rơi vào đôi môi trắng bệch của Lương Thục Ngôn. Nhớ tới lúc bà sờ lên má mình, tay bà rất lạnh. Vì thế, cô vô thức mở miệng.
"Về nhà thôi, bên ngoài lạnh lắm."
"Được, được rồi, về nhà, nhanh về thôi."
Mấy ngày trước, Lương Thục Ngôn đã dọn dẹp phòng cho Giang Lộc. Đồ đạc trong phòng đều được thay mới, hơn nữa còn mua một tủ quần áo mới. Trong tủ treo một vài bộ đồ mà cô chưa từng thấy. Nhưng cô biết, mấy cái này là do bà chuẩn bị cho cô.
"Mẹ có mua cho con chăn bông mới. Mùa đông phải có chăn bông thì mới ấm áp, và sẽ không thấy lạnh nữa." Lương Thục Ngôn cười tủm tỉm nói với cô.
Giang Lộc nhìn quanh căn phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!