Chương 7: (Vô Đề)

"Cháu không cần, chú lái xe chú đội mũ thì tốt hơn."Giang Lộc giữ lấy tay Trần Châu xuống không cho anh cởi mũ ra.

Cách lớp kính chăn gió, hai mắt Trần Châu đen nhánh nhìn cô chăm chú không hề chớp mắt. Ánh mắt kiên định khiến cho Giang Lộc tim không khỏi đập nhanh một hồi.

Hứa Trung không nói gì, hai người này đến cuối cùng là đang chơi trò gì vậy?

Anh giơ tay sờ sờ mũ bảo hiểm, muốn đem mũ trên đầu mình đưa cho cô bé đội

Nhưng mà anh còn chưa kịp lấy xuống, thì đã thấy phía trước Giang Lộc buông tay Trần Châu ra, sau đó cô hơi nghiêng nghiêng người, vùi đầu vào trong ngực người nào đó, duỗi tay giữ chặt áo khoác che lấy đầu mình. 

Hứa Trung lập tức dừng ngay động tác của mình, nhìn đến mức nghẹn họng trân trối.

Các cô gái bây giờ đều lợi hại như vậy sao?

Còn có thể như vậy?

Trần Châu có chút giật mình, trước ngực truyền đến cảm giác ấm áp, anh theo bản năng muốn tránh về phía sau, nhưng nghĩ đến phía sau còn có Hứa Trung nên đành tận lực khắc chế. 

Em đang làm cái gì? Trần Châu lạnh lùng hỏi cô. 

"Cháu có làm cái gì đâu, nếu đúng là chú lo lắng cho cháu, cháu dựa vào như vậy không phải là tốt sao."

Cô tựa đầu ở trước ngực anh, giọng nói ngọt ngào có chút rầu rĩ truyền đến.

"Khụ khụ...... Châu ca, em thấy như vậy cũng khá tốt. Hơn nữa cô bé lại nhỏ như vậy, dựa vào anh cũng không lo bị gió thổi tới. Chúng ta vẫn là nhanh chóng đi thôi, mặt trời sắp lặn rồi. Buổi tối hay có gió lạnh nữa."

Nói như thế nào thì Hứa Trung cũng có chút kinh nghiệm tình trường, tình huống này nếu anh nhìn không rõ thì sống đến bây giờ cũng coi như là uổng phí. 

Hứa Trung vừa dứt lời, liền nhận thấy áo của mình có người túm lấy, anh cúi đầu thì thấy thủ phạm là một bàn tay trắng nõn, chủ nhân của nó không ai khác chính lá cô gái nhỏ đang dựa trong lòng Trần Châu kia. 

Thấy anh cúi đầu nhìn, bàn tay nhỏ liền giơ ngón tay cái hướng về anh. 

Hứa Trung liền nở nụ cười.

Có ý tứ. 

Trần Châu ngẩng đầu nhìn sắc trời, quả thật trời đã bắt đầu tối dần. Ở phía xa thấp thoáng các dãy núi mờ mờ ảo ảo, không gian rộng lớn mơ hồ nghe được tiếng gió thổi làm lá cây rơi lả tả xuống đường.

Chạng vạng tối, ánh hoàng hôn làm nhiễm hồng toàn bộ phía chân trời, những đám mây màu hồng từng tảng từng tảng trôi nổi trên bầu trời. 

Lại lần nữa cúi đầu nhìn thoáng qua người vẫn đang ngồi dựa trước ngực mình, Trần Châu lúc này mới đỡ lấy đầu xe, dẫm nổ động cơ, xe máy một lần nữa phóng đi. 

Một bên mặt Giang Lộc dán vào trên ngực Trần Châu, anh bên trong chỉ mặc một áo phông mỏng làm lộ rõ cơ ngực rắn chắc ở bên dưới, cô cảm nhận được rõ hơi ấm trong lòng anh

Xe máy chạy một lúc, không làm sao tránh được, cuối cùng gió bên ngoài vẫn len lỏi thổi vào được bên trong áo đồng phục của cô,  

Giang Lộc cắn cắn môi, hai bày tay kéo kéo áo khoác Trần Châu, kéo rồi kéo, đến cuối cùng nàng chậm rãi bỏ tay ra không nắm nữa. 

Cảm giác được bàn tay cô rời đi, Trần Châu có chút không rõ nguyên do, cô ngồi dựa vào mình như vậy, cho dù cô có buông tay ra thì anh cũng không có khả năng để cho cô ngã. Nhưng mà dù vậy anh vẫn có chút lo lắng cho an toàn của cô.

Khi anh vừa định mở miệng hỏi thì đột nhiên áo khoác bị xốc lên, một đôi tay mảnh khảnh vòng qua eo của anh, ở bên trái eo của anh nắm chặt. 

Cơ thể lại một phen cứng đờ, Trần Châu thật sự cảm thấy đây là do cô cố ý, có phải hay không đến đây để trêu đùa anh. 

Bởi vì cô dựa vào ngực anh, cho nên anh không biết giờ phút này gương mặt cô đỏ ửng như thế nào, giống như là sắp bốc cháy đến nơi. 

Cô dựa vào người anh, trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, nhạt đến độ không làm người ta gay mũi, ngoài ra còn có mùi cơ thể, phảng phất làm cho người khác có cảm giác yên tâm. Cứ như vậy mà dựa vào, Giang Lộc cảm thấy thực an tâm.

Vòng qua một con đường con nhỏ liền trông thấy ngõ đi vào nhà bọn họ. Trần Châu dừng xe máy ở ngay đầu ngõ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!