Chiều thứ Tư.
"Reng reng reng…"
Tiếng chuông tan học vang lên khắp trường, giáo viên mới nói "Tan học", có một bóng dáng mảnh khảnh vội vàng chạy ra khỏi lớp.
Vừa ra khỏi cổng, Giang Lộc rướn cổ nhìn xung quanh.
Cô nhìn thấy anh.
Anh mặc chiếc áo khoác màu xanh lá đậm, cô chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy dáng người cao ráo đứng trong đám đông.
"Trần Châu!" Cô hét lớn, chạy nhanh về phía anh.
Trần Châu hiển nhiên cũng nhìn cô, nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô, anh cũng sải bước đi qua.
Giang Lộc nhào vào lòng anh, cánh tay rắn chắc ôm chặt vòng eo mảnh mai, bế bổng cô lên cao.
Hơi thở tràn ngập mùi hương đặc trưng của anh, khiến cô cảm thấy yên tâm kiên định.
"Em nhớ anh." Nói xong cô không chút do dự hôn lên khóe miệng anh.
Nụ hôn không sâu, cô nhanh chóng rời khỏi môi anh.
Xúc cảm mềm mại ấm áp lướt qua, toàn thân anh đều căng cứng.
Thấy ý cười ranh mãnh trong mắt cô, Trần Châu có chút đau đầu.
Cô nhóc này thật đúng là trêu người.
Nếu không phải đang ở cổng trường, thì anh đã sớm đè cô xuống nghiêm khắc dạy dỗ.
Trên mặt Giang Lộc mang theo ý cười, duỗi tay xoa mặt anh, bỗng nhiên thì thầm vào tai anh gì đó.
Cô vừa dứt lời, bàn tay đang ôm eo cô chợt siết chặt, anh đặt cô xuống, rồi nắm tay cô đi đến phía đối diện.
Giang Lộc cười cười, không có kháng, ngoan ngoãn để anh kéo đi.
"Đó là Giang Lộc, đúng không?" An Tiểu Phỉ mở to mắt, giống như không thể tin vào mắt mình.
Cô mới nhìn thấy cái gì vậy?
Giang Lộc… Giang Lộc hôn môi với một người đàn ông, hơn nữa lại là kiểu ông chú.
Tống Linh đứng bên cạnh không trả lời, vẻ mặt có chút kỳ lạ, một lát sau, cô mới phản ứng lại, duỗi tay kéo An Tiểu Phỉ: "Không thể nào, chắc cậu nhìn nhầm rồi?"
An Tiểu Phỉ nhíu mày, "Sao có thể, tớ thấy rõ mà, làm gì nhận nhầm người được?"
"Ây da, cậu đừng nghĩ nhiều nữa, hiếm lắm mới được ra khỏi trường, đi thôi, chúng ta còn phải đi mua đồ nữa đó." Tống Linh cười kéo An Tiểu Phi đi.Vừa vào cửa, Giang Lộc đã bị Trần Châu ôm chặt trong ngực, đôi môi nóng rực của anh chuẩn xác hôn lên môi cô.
Cô ngẩng đầu, đón nhận nụ hôn mạnh mẽ.
Trần Châu nửa đẩy nửa ôm cô lên giường, bỗng nhiên vang len tiếng "lạch cạch", không biết thứ gì từ trong túi anh, rơi xuống sàn nhà.
Giờ phút này hai người không rảnh để tâm, anh lật người cô lại, để cô quay lưng lại với anh, hai tay di chuyển trên người cô.
Giang Lộc nằm dựa vào đầu giường, cơ thể hơi nghiêng, bàn tay đỡ cạnh giường, ánh mắt nhìn xuống dưới, đôi mắt mờ mịt bắt đầu sáng lên, đồng tử co rút kịch liệt.
"Đó là… Cái gì …" Giọng cô run rẩy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!