Chương 45: (Vô Đề)

"Không đâu, em biết anh sẽ không lừa em."

Giọng điệu chắc chắn của cô, khiến anh rất vui vẻ, anh bước tới cửa sổ, mở cửa ra, nhìn về phía trường học.

Sân trường đèn đuốc sáng trưng, cơn gió đêm từ từ thổi qua, mơ hồ cuốn theo tiếng người ồn ào đến đây.

Tan học rồi.

Anh nói.

Mới vừa nói xong, đầu dây bên kia cũng im lặng vài giây, anh ý thức được lời nói của mình có vấn đề.

Sao anh biết?

Cô nghi ngờ hỏi.

Đôi mắt sắc bén lóe lên, lúc này Trần Châu ra vẻ bình tĩnh trả lời:

"Anh đoán, đến giờ này rồi, không thể bắt các em học ở lại học nữa chứ."

"Dạ, nhưng anh đoán sai rồi, vài phút trước, em vẫn còn ở trong lớp."

Trễ vậy?

"Anh không học cấp 3 à? Lúc học mười hai, anh không học bù sao?"

Trần Châu suy nghĩ một lúc, nghiêm túc trả lời.

Không có.

Lúc đó thật sự anh không có học bù.

Thật hạnh phúc. Giang Lộc cảm thán.

Cô nói chuyện với Trần Châu suốt quãng đường, bất tri bất giác đã tới ký túc xá, sau khi quẹt thẻ, một tay cầm điện thoại, một tay ôm sách bước lên lầu.

Khi đi qua hành lang, cô thấy An Tiểu Phỉ và các bạn học khác trong lớp, trên tay cầm chậu rửa mặt, chắc là chuẩn bị xuống nhà tắm dưới lầu tắm rửa.

Cô chỉ thoáng nhìn cô ta, rồi tiếp tục nói chuyện với Trần Châu.

An Tiểu Phỉ hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, thấy cô đang nghe điện thoại, khóe miệng hơi cong lên, xem ra đang rất vui vẻ.

Giang Lộc rất đẹp, đặc biệt là khi cô đứng thẳng người.

Cô mặc bộ đồ thể dục sọc xanh sọc trắng bình thường của trường học, rõ ràng đều là đồng phục, nhưng cô mặc lên lại đẹp đến khó tả, mái tóc dài mượt mà tuỳ ý buộc đuôi ngựa.

Vừa nãy ngẩng đầu Giang Lộc đã thấy cô ta, nhưng chỉ liếc mắt, sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại như không có chuyện gì, xem cô ta như không khí, cô luôn như vậy, dù ở quá khứ hay hiện tại, đều không coi ai ra gì.

Trước tới giờ Giang Lộc chẳng thèm để cô ta vào mắt, chẳng sợ bây giờ cô đã tuột dốc không phanh, nhưng mà dựa vào đâu, hiện tại có tư cách gì mà khinh thường cô ta?

Nghĩ đến đây, An Tiểu Phỉ bùng lên một ngọn lửa ghen ghét, ngọn lửa thiêu đốt huỷ diệt cô ta, hai mắt bất giác nheo lại.

Ngay khi khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, cô ta bất ngờ đùa giỡn với cô gái bên cạnh, chuẩn bị bước ngang qua, cô ta mượn lực của cô gái, dùng sức đâm vào người Giang Lộc.

Giang Lộc sớm nhận thấy ý đồ xấu của An Tiểu Phỉ, bởi vì người muốn làm chuyện xấu, thần khí (*) xung quanh người đấy sẽ thay đổi, lúc cô ta đột nhiên lao đến, cô hơi nghiêng người né sang một bên.

(*)Thần khí: nguyên gốc là khí tràng () là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.

An Tiểu Phỉ không may mắn như vậy, cô ta muôn đâm vào cô, nên đã dùng hết sức, nhưng không ngờ cô lại tránh được, cô ta loạng choạng va vào vách tường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!