Chương 42: (Vô Đề)

Lúc Giang Lộc đang cười toe toét, anh đột nhiên lên tiếng, hơi thở phả vào tai cô, ngứa ngáy, tê dại, khiến cô bất giác run lên.

Vui lắm à?

Cô vội vàng quay đầu lại, không nghiêng không lệch, vừa vặn ngay môi anh. Cô hoảng hốt, theo phản xạ ngửa ra sau nhưng chưa kịp rời đi, cô đã bị người đằng sau từ đè lên, cưỡng ép hôn sâu.

Anh mãnh liệt ngậm lấy môi cô, trằn trọc đảo qua lại. Đầu lưỡi dẻo dai cạy mở môi cô, không chút khách khí mà tiến quân thần tốc.

Cô đã quen với nụ hôn của anh, cho nên vươn tay ôm cổ anh một cách tự nhiên, hơi hé miệng, nghênh đón sự tấn công và xâm chiếm của anh.

Môi lưỡi anh nóng rực, môi dính môi, triền miên chặt chẽ.

Cô cảm thấy cơ thể sắp tan rã, cảm giác quen thuộc nhanh chóng nổi lên.

Mạnh mẽ, kích thích.

Anh vừa hôn vừa ôm cô đứng dậy, để chân cô vòng qua eo mình. Vốn dĩ cho rằng anh sẽ ôm cô vào phòng ngủ, nhưng không ngờ lại đặt cô lên sô pha.

Lúc cô chưa kịp hoàn hồn, anh đã đè lên người cô, hai tay chống ở sườn sô pha, đôi mắt đen láy nhìn cô. Cô có thể nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu của mình.

"Anh… Anh làm gì vậy?"

Yết hầu cô bất giác trượt lên trượt xuống.

Em nghĩ sao? Giọng anh trầm thấp đến khó hiểu.

Cô có chút ngốc nghếch, còn có chút không hiểu, mê mang hỏi: Em nghĩ gì cơ?

Dưới ánh mắt nóng rực của anh, cô chợt hiểu ra, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng.

Ý anh là… Cô nhỏ giọng nói.

Trần Châu đột nhiên cong môi cười, nụ cười có chút tà ác.

Anh không trả lời mà dùng hành động để chứng minh.

Giang Lộc bám chặt lấy vai anh, mạnh đến mức móng tay bấu chặt vào vai.

Anh không thấy đau, dùng sức ôm chặt cô hơn, cảm nhận cô đang run rẩy.

Cuối cùng, cả người cô đều thả lỏng, nép vào ngực anh, Trần Châu đau lòng hôn lên gò má trắng nõn của cô.

Đi tắm không?

Trần Châu áp má vào má cô hỏi.

Có. Giang Lộc gật đầu, toàn thân dính dính thế này, không tắm sao mà ngủ được?

Vậy anh ôm em đi.

Trần Châu vừa nói xong, cô liền đẩy anh ra. Bởi vì động tác quá bất ngờ, hơn nữa anh cũng không có chút phòng bị nào, nên khi cô đẩy như vậy, anh đã ngã từ trên sô pha xuống dưới sàn.

Em…

Em…

Không cố ý.

Cô nhìn anh đang ngồi dưới sàn, sau đó kéo cái đệm sô pha bị bọn họ nhàu nát, che lấy mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!