Chương 41: (Vô Đề)

"Giang Lộc, đầu óc mày bị hư rồi hả?"

Giang Lộc chưa kịp phản ứng lại, đây là lần đầu tiên Phó Tiêu tức giận với cô như vậy. Cô thấy rất khó hiểu, nhưng vẫn vô thức cãi lại.

Đầu mày mới hư đó.

Phó Tiêu nhắm mắt lại, lửa giận không kiềm được:

"Mày thích một người lớn hơn mày mười ba tuổi, huống hồ mày có biết rõ về anh ta không? Người xứ khác mày biết bao nhiêu, lỡ đâu anh ta…"

Cô nhìn cậu ta, đột nhiên nở nụ cười: Là vì chuyện này?

"Vì chuyện này mà mày tức giận với tao? Hơn nữa anh ấy hơn tao mười ba tuổi thì sao? Tao thích ảnh, vậy thì sao, chẳng lẽ không được?"

Cậu cũng phát hiện cô đang nổi giận, ý thức được ban nãy mình hơi kích động. Cậu thở dài, giọng điệu hoà hoãn nói.

"Tiểu Lộc, tao… Tao không phải…"

"Đủ rồi, tao không muốn nghe mày nói nữa."

Từ giọng điệu vừa rồi của cậu, cô đã biết cậu không thích Trần Châu.

Người mà cậu không thích, lại là người cô hết lòng yêu thương.

Cậu nói những điều này, là đang nghi ngờ Trần Châu, hay là nghi ngờ cô?

Mặc kệ đến tột cùng là gì, tóm lại cô không muốn nghe bất cứ ai nói xấu anh, kể cả Phó Tiêu.

Cô có suy nghĩ của riêng mình, toàn bộ sức lực để lựa chọn, không ai có thể ngăn cản cô. Một khi cô đã quyết định, dù là thiêu thân lao đầu vào lửa, cô cũng không hối hận.

"Phó Tiêu, tao coi mày như một người bạn, những lời vừa rồi tao coi như nghe chưa thấy. Nhưng bắt đầu từ bây giờ, tao không muốn nghe từ miệng mày những điều không hay về Trần Châu, nếu không, chúng ta không còn là bạn bè nữa."

Phó Tiêu sững sờ trong giây lát.

Vì một người đàn ông quen biết chưa được mấy tháng, cô liền cắt đứt mối quan hệ bạn bè với cậu?

"Tao hỏi mày một câu. Mày nghiêm túc đúng không? Mày thật sự thích anh ta, không ngại tuổi tác, không ngại bất cứ điều gì, chỉ muốn ở bên anh ta?"

Cậu khô khốc hỏi.

Ừ, nghiêm túc.

Cậu không bao giờ nghi ngờ lời nói của cô, cô nói nghiêm túc, thì chính là nghiêm túc.

Bàn tay đặt ở hai bên nắm chặt, cậu nghiêm túc nhìn cô gái đứng trước mặt mình.

Ăn mặc đơn giản, mặt mộc trắng nõn, đôi mắt vẫn trong sáng như cũ.

Phó Tiêu gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười chua xót:

"Được, tao biết rồi, tao về trước đây."

Nói xong cậu rời đi, không nhìn cô một cái.

Rốt cuộc cậu cũng không nói với cô, rằng cậu thích cô.

Vì nhìn vào mắt cô, đột nhiên cảm thấy không cần thiết nữa.

Cho dù nói ra cho cô biết thì cô có thể thích cậu sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!