Chương 37: (Vô Đề)

Lúc các cô đến nơi, bà ngoại vẫn còn đang trong phòng cấp cứu.

Lối đi hẹp tràn ngập bi thương không diễn tả được.

Nhìn bầu không khí buồn bã này, những hình ảnh mà cô không muốn nhớ lại, toàn bộ đều ùa về trong trí nhớ của cô.

Cô nhớ buổi tối hôm mình và Lương Thục Ngôn vội vã đến Tân Xuyên. Lúc đó, bọn họ cũng trông như thế này.

Rõ ràng là tối hôm trước, hai người họ còn gọi điện thoại cho nhau, cùng nhau hẹn ước. Nhưng chỉ sau một đêm, ngủ một giấc tỉnh lại, mọi thứ đều bị đảo lộn hết thảy.

Giang Lộc không dám nhớ lại những hình ảnh đó.

Chỉ cần nghĩ đến thôi là đầu cô lại như muốn nổ tung. Cô dựa lưng vào tường thở hổn hển.

Kim Quất đi đến chỗ Kim Tiều. Buổi sáng, ông vẫn còn mặc vest, đi giày da, cả người chỉnh tề sạch sẽ. Nhưng bây giờ gặp lại, ông đã tiều tuỵ đi không ít, quần áo cũng không còn gọn gàng như trước.

Cô không thể lý giải được nội tâm phức tạp của mình.

"Sao rồi, sẽ không có chuyện gì chứ?"

Kim Tiều xoay đầu lại, nhìn cô, đột nhiên vươn tay sờ đầu cô, nhẹ nhàng, dịu dàng, an ủi: Đừng lo lắng.

Kim Quất ngây người, đã lâu rồi cô không thân thiết với ông như vậy. Mỗi lần hai ba con gặp nhau, không phải cãi nhau ầm ĩ, thì là im lặng không nói gì.

Vâng. Kim Quất gật đầu.

Giang Lộc chạy đi tìm một hồi mới thấy Kim Quất đang ngồi ở cửa cầu thang.

Cô đang ngồi một mình, không biết trời mưa đã từ lúc nào. Toàn bộ cầu thang đều là cửa sổ. Ánh đèn mờ ảo từ khung cửa sổ chiếu thẳng lên người cô.

Kim Quất ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ, ánh sáng dừng trên má cô, quanh người cô đều là nỗi bi thương dày đặc, khiến tim người khác đập mạnh.

"Tiểu Lộc, tao sợ quá."

Cô ấy đột nhiên nói, giọng có chút khàn khàn.

Giang Lộc không nói tiếng nào, nhấc chân đi đến, ngồi cạnh cô ấy, cô duỗi tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô ấy. Tay cô cũng lạnh không kém cô ấy.

Hai bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy nhau, hi vọng có được một chút ấm áp.

"Đừng sợ, có tao ở đây."

Kim Quất xoay đầu nhìn Giang Lộc, thấy hai mắt cô ấy cũng đỏ bừng, vừa rồi trong lòng cô chỉ có bà ngoại, nên không để ý đến, bây giờ cô mới chợt nhớ tới.

Những đau khổ cô vừa trải qua, có phải Giang Lộc cũng từng như vậy?

Tiểu Lộc.

Hửm?

"Tao không nên để mày đi cùng tao, xin lỗi đã khiến mày…" Kim Quất nghẹn ngào nói.

Giang Lộc chớp mắt, nắm chặt tay cô ấy.

Lúc này rồi, mà cô ấy vẫn nghĩ cho cô.

"Không sao đâu, bà ngoại còn muốn về Tương Thành mà, chắc chắn bà sẽ vượt qua."

"Ừ, bà mà không trở lại, tao nhất định phải đưa bà trở lại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!