Chương 35: (Vô Đề)

Giang Lộc không nhịn được nữa, cô đưa tay lên che miệng, nước mắt rơi xuống lã chã. Con người này sao lại như vậy chứ.

Sao lại đáng ghét như vậy?

Ngoan, đừng khóc… Trần Châu dịu dàng dỗ dành cô.

Giang Lộc đánh hai cái lên người anh.

"Nhưng em không muốn ở bên cạnh chú." Nghe vậy, sắc mặt Trần Châu trầm xuống.

Anh nắm lấy cổ tay cô, nói: Không được!

Giang Lộc lườm lại anh: Ngang ngược.

Trần Châu tiến lại gần, hôn nhẹ lên trán cô.

"Cũng chỉ ngang ngược với một mình em."

Nói rồi, anh lại dán môi lên môi cô. Lần này, Trần Châu không hề ngang ngược áp bức như vừa nãy mà dịu dàng triền miên, nhẹ nhàng mút lấy môi cô, sau đó khẽ cắn yêu một cái.

Giang Lộc hơi hé miệng, hai người dây dưa không ngừng.

Vì chênh lệch chiều cao nên Giang Lộc cứ ngẩng đầu hoài như vậy cũng mỏi. Mà Trần Châu cũng không dễ chịu hơn là bao, anh khom người xuống, dứt khoát bế cả người cô lên. Giang Lộc giật mình kêu một tiếng.

"Ngoan, ôm chặt lấy eo của anh."

Anh ghé sát lại bên môi cô, hơi thở có chút gấp gáp.

Gương mặt Giang Lộc đỏ bừng, cô hơi xấu hổ nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, ôm lấy eo của anh. Đôi tay to lớn của Trần Châu ôm chặt lấy lưng cô, đề phòng cô ngã xuống đất.

Anh ôm Giang Lộc bước đến bên sofa, trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh đè xuống.

Ọt ọt…

Bụng của Giang Lộc kêu lên không đúng lúc. Trần Châu cọ cọ lên trán cô, thấp giọng cười ra tiếng.

Giang Lộc sờ sờ cái bụng vừa phát ra âm thanh, sắc mặt ngượng ngùng, ánh mắt cũng lúng túng. Trần Châu cười cười, dùng tay bao phủ lên đôi tay nhỏ bé của cô.

Giang Lộc cụp mắt, lầm bầm một câu.

Khóe môi Trần Châu mang theo ý cười, nhìn cô gái nhỏ ngại ngùng dưới thân, cuối cùng vẫn không nhịn được, cắn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô một lần nữa.

"Được rồi, vậy anh đi nấu cơm cho em."

Nói xong, anh vuốt ve gò má của cô một cái rồi mới đứng dậy.

Giang Lộc vẫn nằm trên sofa, đôi mắt trong veo ngập nước, trên má vẫn còn hơi ửng đỏ, nhất thời khiến người nào đó miệng đắng lưỡi khô.

Con bé này thực sự không biết là mình quyến rũ đến mức nào, khiến người luôn tự hào rằng khả năng kiểm soát bản thân mình rất giỏi như anh bị hạ gục không chỉ một hai lần.

Trần Châu sợ mình biến thành sói đói lao tới lần nữa, nên vội vàng quay người lại.

Muốn ăn gì nào? Anh vừa bước đến nhà bếp vừa hỏi. Ánh mắt Giang Lộc ngẩn ngơ một hồi, nghe anh gọi, lập tức ngồi dậy, lật đật đuổi theo.

"Anh nấu cái gì thì em ăn cái đó."

Trần Châu mỉm cười, cô nhóc này dễ nuôi thật.

Ăn cơm xong, Trần Châu đem bát đi rửa, để Giang Lộc đi tắm trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!