Chương 33: (Vô Đề)

Cậu nói cái gì?

Mạnh Lai nhắc lại một lần nữa,

"Tôi nói dì đang có thai."

Giang Lộc nở nụ cười giống như cô vừa mới nghe được trò đùa nào đó.

"Mang thai? Cậu đùa cái gì vậy."

"Cậu nhìn bộ dạng của tôi giống như nói đùa hay sao?" Vẻ mặt Mạnh Lai vô cùng bình tĩnh mà trả lời.

Giang Lộc hơi cúi đầu xuống, một ít tóc mái trên trán đã che khuất đôi mắt của cô.

"Dì thật sự rất thương cậu, cho nên có thể hay không…Cậu cũng biết, dì có thai ở tuổi này có biết bao nguy hiểm…"

Giang Lộc ngẩng đầu lên,

"Nguy hiểm, bà ấy cũng biết là nguy hiểm sao?"

Lương Thục Ngôn sinh Giang Lộc vào năm bà 25 tuổi, bây giờ tính ra cũng đã 45 tuổi rồi. Ở tuổi này muốn sinh con nguy hiểm như thế nào thì không cần người khác nói bà ấy cũng biết rõ.

Mạnh Lai chỉ ừ một tiếng.

Giang Lộc cúi đầu không nói gì nữa, hai mắt của cô đỏ lên.

"Tôi và bố đều đã khuyên dì không nên giữ đứa bé này nhưng mà nói thế nào dì cũng không chịu…"

"Xem ra bà ấy thực sự rất yêu bố cậu." Giang Lộc cắt ngang lời cô ấy.

Mạnh Lai nhìn Giang Lộc một cách khó hiểu.

Giang Lộc cúi đầu cười sau đó lại ngẩng lên.

"Cậu nghĩ xem, bà ấy đã 45 tuổi còn muốn sinh con cho ông ấy, ngay cả sức khỏe của bản thân cũng không để ý, cậu nói xem tình yêu của bà ấy có vĩ đại hay không?"

Giang Lộc……

"Nếu cậu lo lắng chuyện tôi sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc của bà ấy khiến cho bà ấy gặp nguy hiểm. Vậy thì cậu trở về nói cho bà biết từ bây giờ cho đến lúc bà sinh con thì đừng đến gặp tôi. Bởi vì tôi sẽ không khống chế được chính mình khi nhìn thấy bà ấy đâu."

Nói xong những lời này Giang Lộc xoay người đi thẳng lên cầu thang không hề quay đầu nhìn lại.

"Giang Lộc, dì ấy là mẹ của cậu, là người đã sinh ra cậu đó." Mạnh Lai hét lên ở phía sau lưng cô.

Giang Lộc dừng bước,

"Nhưng giữa hai chúng ta không phải bà ấy đã lựa chọn cậu sao. Lúc đó bà ấy có nghĩ rằng tôi là con gái ruột do bà sinh ra không. Mạnh Lai, tôi không phải là người có tấm lòng vĩ đại, nhưng tôi cũng không đáng thương giống như trong suy nghĩ của cậu."

Mạnh Lai nhìn theo bóng Giang Lộc biến mất ở cầu thang thì cảm thấy có chút chua xót, rốt cuộc hai người bọn họ không thể trở lại giống nhưngày xưa, những chuyện tốt đẹp đã đó qua dường như không còn tồn tại nữa.

"Phiền quá, bạn đang đứng chặn đường đi."

Giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên từ phía sau.

Mạnh Lai giật mình ngay lập tức đứng sang một bên, thấp giọng nói.

Rất xin lỗi.

Người đàn ông đó không trả lời cô mà bước nhanh lên cầu thang. Khi người đó đi ngang qua, Mạnh Lai cảm nhận được rất rõ hơi thở đàn ông ở trên người anh ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!