Trần Châu đem bữa sáng đặt lên trên bàn, anh cau mày nhìn cánh cửa phòng ngủ vẫn còn đóng chặt.
Nếu là ngày thường anh nhất định sẽ đi qua gõ cửa gọi Giang Lộc dậy ăn cơm nhưng mà bây giờ...
Hôm qua sau khi trở về nhà, Giang Lộc đã không nói với anh một câu gì, anh đã cố gắng xoa dịu không khí giữa hai người nhưng mà cô không hề phản ứng lại, sau khi ăn xong cơm tối thì đi thẳng vào trong phòng.
Vào lúc đi ngủ Trần Châu mở to mắt nhìn trần nhà một lúc lâu. Buổi tối hôm trước cô còn nói sợ hãi không ngủ được, không biết hôm nay thì sao.
Sau đó Trần Châu đã đợi đến gần sáng nhưng ngoài cửa vẫn im lặng không có một tiếng động.
Khi mà Trần Châu đang lâm vào suy tư thì cửa phòng ngủ được mở ra. Giang Lộc từ bên trong đi ra, ánh mắt của cô và Trần Châu vừa lúc chạm vào nhau.
Chào buổi sáng.
Cô chào anh rồi đi thẳng về phía phòng tắm.
Trần Châu có chút bất ngờ, nhìn dáng vẻ của cô vào tối hôm qua anh còn tưởng cô vẫn sẽ tức giận mà không để ý đến anh nhưng không ngờ cô lại chủ động nói chuyện.
Trong lòng Trần Châu thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn may, xem ra đêm qua là anh đã suy nghĩ quá nhiều, nghĩ như vậy tâm trạng của Trần Châu cũng tốt hơn.
Sau khi rửa mặt xong Giang Lộc đi ra ngoài thì nhìn thấy Trần Châu đang ngồi ở bên kia bàn ăn, anh hơi cúi đầu, hai mắt hạ xuống nên không thấy rõ được cảm xúc lúc này.
Trần Châu cảm nhận được ánh mắt của Giang Lộc, anh ngẩng đầu lên và gọi cô.
"Xong rồi thì qua đây ăn sáng."
Nhìn Trần Châu vẫn không khác ngày thường là bao, bàn tay Giang Lộc siết chặt lấy góc áo đồng phục. Bởi vì chuyện ngày hôm qua mà cô không thể ngủ được vậy mà anh lại dường như không bị ảnh một chút gì.
Ting... Di động ở trong túi Giang Lộc bỗng kêu lên.
Cô cúi đầu lấy điện thoại ra.
Phó Tiêu: Chuẩn bị xong chưa, tôi chờ ở dưới lầu chở cậu đi học.
"Nhìn tin nhắn của Phó Tiêu, Giang Lộc dùng ngón tay bấm qua bấm lại trên màn hình, sau vài giây thì gửi cho cậu ấy một tin."Đến đây ăn đi, ăn xong tôi đưa...Cháu không ăn, bạn cháu đang đợi ở dưới lầu.
"Trần Châu còn chưa có nói xong thì đã nghe được câu trả lời của Giang Lộc. Vừa nói cô vừa đi nhanh về phía phòng ngủ."Bạn đợi ở dưới lầu?
"Giang Lộc cầm cặp sách từ phòng ngủ đi ra, vẻ mặt lạnh lùng đi về phía cửa lớn."Ăn cơm xong rồi đi, không ăn sáng đối với cơ thể...
"Trần Châu cau mày nói."Cháu không ăn sáng thì có quan hệ gì với chú, dù sao thì chú cũng không quan tâm mà.
"Giang Lộc khẽ quay người lại nhìn Trần Châu, trong mắt mang theo sự khiêu khích. Trần Châu có hơi bất ngờ. Hình như anh đã hiểu sai rồi, cô rõ ràng vẫn còn giận anh nhưng cho dù cô có giận anh hay không thì đều không được lấy thân thể mình ra mà trêu đùa"Giang Lộc."
Trần Châu hạ thấp giọng xuống mà gọi cô.
Giang Lộc cảm nhận được sự thay đổi trong giọng nói của anh, trong lòng vẫn thấy hơi lo lắng, cô cắn chặt môi mình.
Nếu là ngày thường anh nói một cô sẽ không nói hai, anh nấu cho cô ăn cô sẽ nhất định không từ chối nhưng mà hôm nay cô không muốn nghe anh nói gì cả.
Anh không thích cô lại không phải là người trong gia đình, cô vì sao phải nghe lời anh, vì thế cô càng cố tình không nghe.
"Tại sao cháu phải nghe lời chú."
Nói xong cô nhanh chóng xoay người đi ra cửa. Khi mở cửa ra ngoài cô còn chào anh.
"Cháu đi đây. Chú Trần."
Cô còn cố gắng nhấn mạnh vào vào hai chữ Chú Trần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!