Cảnh sát yêu cầu bọn họ gọi điện cho người giám hộ, Kim Quất không gọi cho bố cô mà gọi cho người khác.
Sau khi gọi điện xong cô lặng lẽ ngồi đợi người đến nộp tiền bảo lãnh.
Ngồi ở bên cạnh Phó Tiêu đột nhiên mở miệng hỏi cô.
"Người đó thật sự là chú của Giang Lộc sao?"
Kim Quất nhìn Phó Tiêu, Không phải.
"Tôi nhỡ rõ chú Giang là con một, vậy thì... hai người bọn họ có quan hệ gì?"
Kim Quất im lặng nhìn Phó Tiêu, đúng là người trong cuộc thì u mê, người bên ngoài thì rõ ràng. Tâm tư của Phó Tiêu đối với Giang Lộc có lẽ chính cậu ta cũng không biết nhưng Kim Quất lại thấy rõ.
Phó Tiêu thích Giang Lộc.
Ngay từ đầu cô đã thấy Phó Tiêu luôn vì chuyện của Giang Lộc mà trở nên khác thường, một chút cũng không giống với Phó Tiêu mà cô quen trước đây.
"Cậu hỏi tôi, tôi làm sao mà biết được?"
Kim Quất quay đầu đi chỗ khác, đây là chuyện riêng giữa bọn họ, cô không muốn nói nhiều, đặc biệt là chuyện tình cảm rắc rối như này.
Phó Tiêu cau mày nhìn Kim Quất, cậu biết cô không muốn nói chuyện về chủ đề này với mình.
Phó Tiêu cúi mắt xuống, không phải cậu tự ti nhưng mà người đàn ông đó mang đến cho cậu cảm giác uy hiếp vô cùng mạnh mẽ.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng mà Phó Tiêu biết rõ nếu so sánh với người đó thì mình còn kém rất nhiều.
Kim Quất.
Kim Quất buồn chán đang ngồi nghịch điện thoại thì nghe thấy có người gọi mình. Cô cất điện thoại cào trong túi rồi xoay người lại nhìn.
"Anh còn có thể đến muộn hơn nữa được không?"
Hứa Trung bước nhanh tới, bàn tay to của anh nắm lấy bả vai Kim Quất,
"Sao lại thế này, tại sao lại đánh nhau với người khác?"
Kim Quất cau mày hất tay Hứa Trung từ trên vai xuống,
"Tôi gọi anh đến để nộp tiền bảo lãnh chứ không phải đến để chất vất."
Kim Quất.
Hứa Trung không thể không cao giọng lên.
"Gào cái gì mà gào! Đây là đồn cảnh sát không phải làn nhà của cậu?" Vị cảnh sát nóng tính ngồi ở sau bàn làm việc quát lên.
"Cậu tới để nộp tiền bảo lãnh cho cô bé này?"
Người cảnh sát nhìn về phía Kim Quất.
Vâng, đúng rồi.
"Nói với cậu một chút, bây giờ học sinh đều như thế này sao, cả ngày chỉ biết gây chuyện, đến nữ sinh cũng không ngoan ngoãn mà học tập mà chỉ biết lăn lộn khắp nơi."
"Thật ngại quá, đã gây phiền phức cho các anh."
............
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!