Giữa hè, thời tiết ngày càng khó chịu, đặc biệt là ở Lâm Thành. Mùa hè ở đây thường đến rất sớm so với những nơi khác, vào lúc chạng vạng thời tiết đặc biệt oi bức.
Giang Lộc kéo kéo cổ áo, hướng về hẻm nhỏ đi đến.
Con hẻm này vốn nhỏ và kéo dài, ngày thường ánh mặt trời đều bị chặn lại bởi tường cao phía bên ngoài. Ngõ nhỏ nhiều năm nay đều là bóng tối bao phủ, lúc này đã có mấy bóng đèn đường được bật. Đèn đường cũ nát nên ánh sáng tỏa ra lờ mờ. Bước chân đạp trên phiến đá xanh phát ra âm thanh lạo xạo.
Trời tối, thính giác con người trở nên nhạy bén dị thường. Đang bước đi, Giang Lộc thế nhưng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Là ai...
Giang Lộc đổ một trận mồ hôi lạnh, hai tay cầm túi dùng sức nắm chặt, hô hấp dồn dập, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, đầu óc trống rỗng
Tiếng bước chân phía sau tựa hồ càng ngày càn gần, cả người Giang Lộc sợ hãi đến cực điểm, cô không dám quay đầu lại nhìn, chỉ có thể cố gắng bước chân nhanh hơn. Tốc độ bước chân của cô càng lúc càng nhanh... nhưng mà tiếng bước chân đuổi theo phía sau vẫn như cũ vẫn không dừng lại.
Giang Lộc bước nhanh quẹo vào cửa một nhà, dừng bước, lơ đãng ngẩng đầu lên, tiếng bước chân phía sau cũng đột nhiên im bặt, không có bất kỳ tiếng động nào phát ra.
Phía trước cách đó không xa thình lình xuất hiện bóng dáng một người cao lớn
Người đó hơi cúi đầu, gương mặt một nửa ở ngoài sáng, một nửa chìm trong bóng tối, trên tay cầm một điếu, cả cơ thể người đó bị bao phủ bên trong làn khói.
Người đàn ông đó không phải ai khác mà chính là người hàng xóm mới của cô.
812.
Mà cùng lúc đó, Trần Châu ngẩng đầu lên, cách làn khói mỏng, ánh mắt hai người ở trong không khí tiếp xúc nhau.
Đôi mắt anh ta màu đen nhánh u ám, mang theo mười phần uy hiếp.
Thế nhưng Giang Lộc lại không hề có một chút cảm giác sợ hãi, ngược lại cô còn có cảm giác an toàn kỳ lạ. Bởi vì anh ta.
Giang Lộc ổn định tinh thần, xác định ở phía sau đã không còn có tiếng bước chân, lúc này cô mới dám đi tiếp.
Khoảng cách giữa anh và cô ngày càng gần, trong không khí truyền đến mùi khói thuốc nhàn nhạt, cô cũng không cảm thấy xa lạ.
Đến lúc này, cô mới phát hiện ra, hàng xóm của cô thực sự rất cao. Giang Lộc cao một mét sáu năm, dáng người không tính là thấp nhưng lúc này lại chỉ cao đến ngang bờ vai anh ta
Đếm qua uống không ít rượu, hơn nữa cô lại ở trong trạng thái cực kỳ căng thẳng nên căn bản cũng không thấy rõ anh ta có bộ dáng như thế nào.
Hiện tại xem ra, là một người dạn dày gió sương.
Khuôn mặt lạnh lùng, ngũ quan đoan chính cương nghị, liếc mắt một cái nhìn không ra bao nhiêu tuổi. Nhưng nhìn bộ dáng thì đã tầm ba mươi tuổi.
Trần Châu nhíu mày, trên trán của cô thế nhưng lại lấm tấm mồ hôi, tóc có chút hỗn độn dính vào trên má, hô hấp cũng không đều đặn, trên mặt lộ ra một chút hoảng sợ giống như vừa mới trải qua chuyện gì đáng sợ.
Anh bất động thanh sắc nhìn thoáng qua phía sau cô, phía sau hẻm nhỏ tối tăm yên tĩnh, không có điều gì khác thường.
Tầm mắt bất chợt dừng lại ở đồng phục cô mặc trên người.
Trường cấp 3 Lâm Thành. Cô là học sinh cấp 3.
Cô đi đến trước mặt anh rồi dừng lại. Cứ tự nhiên như vậy đứng trước mặt hắn, trên ngươi cô có một mùi hương thanh ngọt nhàn nhạt, Trần Châu không rõ cô là đang muốn làm gì.
Đêm qua thật ngại.
Đêm qua?
"Cháu ở phòng bên cạnh, ngày hôm qua vào sai cửa đã quấy rầy đến chú". Giang Lộc tận lực làm cho giọng nói của mình bình thường nhất có thể.
Trần Châu không nói gì, chỉ dùng một đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào mắt cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!