Giang Lộc và Kim Quất chạy như điên đến con phố phía sau trường học.
"Tại sao lại đánh nhau chứ?" Giang Lộc hỏi.
"Mình cũng không biết nữa, mẹ kiếp tên khốn Phó Tiêu này không cho người ta lấy một tuần được sống yên ổn." Kim Quất vừa chạy vừa mắng.
Hai người chạy nhanh hơn, còn chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng đánh nhau truyền ra từ trong ngõ.
Hai người không hẹn mà cùng thay đổi sắc mặt, Phó Tiêu bị ba nam sinh Tam Trung cùng xông vào đánh, nhìn dáng vẻ rõ ràng là ở thế yếu hơn.
Phó Tiêu!
Giang Lộc chạy về phía Phó Tiêu, vừa chạy vừa hô lên, hai tay đồng thời tháo cặp sách trên vai xuống.
Phó Tiêu quay đầu lại, nhìn thấy chiếc cặp sách đang bay về phía mình bèn nhanh chóng lách người sang một bên để tránh khiến cho cặp sách của Giang Lộc đập thẳng vào bụng Chu Chính.
Mẹ kiếp!
Chu Chính ngồi xổm xuống dưới đất lấy hai tay đè vào bụng.
"Anh Chu, anh không sao chứ?" Lưu A Mỹ vội vàng đỡ lấy Chu Chính.
Chu Chính nhìn cặp sách rơi ở trước mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm chủ nhân của nó.
Giang Lộc cũng không sợ mà trừng mắt đáp lại.
Hai tay Kim Quất vòng ở trước ngực, miệng thì hung hăng chửi,
"Nhìn cái mẹ gì mà nhìn."
Sắc mặt Chu Chính trong nháy mắt đen đi, Kim Quất là nữ sinh nổi tiếng đánh nhau không cần mạng, tàn nhẫn đến mức các nam sinh cũng phải sợ cô ba phần, mà Giang Lộc cũng không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài được, sức chiến đấu của cô cũng không kém Kim Quất là bao.
Kim Quất vì đánh nhau mà nổi tiếng, còn Giang Lộc vì có thành tích học tập tốt mà nổi danh. Học sinh ở các trường cao trung đều biết Giang Lộc của trường Nhị Trung lớn lên xinh đẹp, thành tích học tập tốt, là học sinh ưu tú trong mắt các thầy cô.
Sau này trong nhà cô xảy ra biến cố lớn khiến cho cô không còn nơi dựa vào. Cứ nghĩ rằng cô sẽ trở thành con cừu con dễ bắt nạt, ai ngờ kết quả lại trở thành con hổ nhỏ ăn thịt không nhả xương.
Hơn nữa bên cạnh lại có Kim Quất và Phó Tiêu là hai kẻ lưu manh đứng đầu.
"Vừa rồi chúng tao còn nhắc tới mày, đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay." Chu Chính nhìn Phó Tiêu cười nhạo.
"Chu Chính, mày câm miệng lại cho tao."
Phó Tiêu mắng.
"Nhắc tới tao, bọn mày có ý gì?" Giang Lộc bình tĩnh nhìn hắn.
"Nai con, chuyện này cùng cậu không có liên quan gì, hai người đi trước đi." Phó Tiêu hướng về phía Giang Lộc và Kim Quất nói.
Giang Lộc liếc mắt nhìn Phó Tiêu, Cậu câm miệng đi.
"Mày đoán thử xem là ý gì, Giang Lộc, mày say mê đàn ông đến mức sắp phát điên rồi, chúng tao chỉ nói vài câu thật lòng mà thằng này giống như con chó điên xông lên cắn...A!"
Lưu A Mỹ còn chưa nói hết câu đã thấy Giang Lộc lấy cặp sách Kim Quất ném thẳng vào mặt cô ta.
Lưu A Mỹ mặt liền đổi sắc không kịp tránh bị cặp sách va vào giữa mặt. Lưu A Mỹ thấy đầu một trận choáng váng còn trước mắt thì tối sầm lại.
Từ hai mũi một dòng chất lỏng chảy ra, cô ta đưa tay sờ mũi rồi giơ ra trước mặt, là chất lỏng màu đỏ.
Cô vậy mà bị cặp sách đập đến mức chảy máu mũi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!