Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy vậy?
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, hơi nước mờ mịt khắp nơi. Giang Lộc đưa mắt nhìn giá treo phía trên đầu.
Chỗ kia....
Giang Lộc mím môi tiếp tục phơi quần áo.
Từ phòng tắm ra Trần Châu vừa đi vừa lau tóc, anh thấy Giang Lộc đang ngồi trên ghế sô pha quay lưng về phía mình.
Nghe thấy tiếng động Giang Lộc quay đầu nhìn lại, trong mắt xẹt qua một tia thất vọng, thì ra anh mặc quần áo.
Giang Lộc nhịn không được lặng lẽ nuốt nước miếng.
"Tại sao còn chưa đi ngủ?" Trần Châu đi về phía cô.
Giang Lộc trả lời,
"Cháu không ngủ được."
Trần Châu ngồi xuống phía đối diện cô, vừa lau tóc vừa nói.
"Đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi học."
Vâng... Giang Lộc không chút để ý mà đồng ý nhưng ánh mắt cô lại giống như đi vào cõi mộng.
Mái tóc ngắn của anh vẫn còn ướt một nửa, những giọt nước từ trên tóc chảy dọc hai bên má rồi xuống tận xương quai xanh, cuối cùng thì ngấm vào áo thun.
Việc này... Giang Lộc hơi do dự.
Trần Châu ngước mắt lên nhìn cô.
"Để cháu giúp chú lau tóc." Sau khi nói xong sợ bị anh từ chối nên cô bước nhanh tới cầm lấy khăn lông.
Cô mở khăn ra rồi để lên đầu anh, mười đầu ngón tay giữ chặt lấy khăn, cách một lớp khăn nhưng cô vẫn cảm nhận được tóc của anh rất cứng, cũng giống như con người anh vậy, cứng rắn lạnh lùng như một hòn đá.
Giang Lộc cúi đầu nhìn Trần Châu, từ góc này của cô có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng, cặp môi đầy đặn và đường nét khuôn mặt cương nghị của anh. Giang Lộc nhìn đến mức thất thần.
Để tôi tự làm.
Nói xong anh giơ tay cầm lấy khăn lông nhưng lại không cẩn thận vô tình chạm vào mu bàn tay Giang Lộc.
Giang Lộc như người đang đi vào cõi mộng thì bị làm cho giật mình, cô cúi đầu xuống nhìn anh cũng vừa lúc anh ngẩng đầu lên khiến cho ánh mắt hai người chạm nhau, trong không khí như có một luồng khí nóng quẩn quanh.
Hai tay Giang Lộc cầm khăn dùng sức hơi mạnh khiến cho Trần Châu phải nhíu mày kêu lên một tiếng, đến lúc này Giang Lộc mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
"Hãy để cho cháu làm đi, cháu không thể ngồi không ở nhà chú được?" Giang Lộc cười tủm tỉm gạt tay Trần Châu xuống rồi lại dùng khăn phủ lên tóc và lau một cách cẩn thận.
Lực tay của cô rất nhẹ giống như sợ làm đau anh, nếu so sánh với cách anh lau hàng ngày thì đúng là khác nhau một trời một vực.
Giang Lộc đứng trước mặt Trần Châu, anh ngửi được mùi hương sữa tắm nhàn nhạt trên người cô, nó giống như mùi trên người anh.
Hôm nay cô dùng sữa tắm của anh.
Eo của cô rất nhỏ giống như có thể ôm trọn chỉ bằng một tay.
Trần Châu bỗng nhiên thấy hơi khó chịu, anh vội dời mắt đi chỗ khác.
Bởi vì tóc Trần Châu ngắn nên rất dễ lau, chỉ cần vài phút mà đã khô hơn nửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!