Càng đến gần ngày thi đại học, thời gian tan học của các trường ngày càng muộn.
Lúc trước về cơ bản cứ đến 5 giờ chiều là có thể tan học, bây giờ là muộn thêm 1 tiếng.
Cho đến khi Giang Lộc đạp xe về đến nhà thì bầu trời đều đã tối đen.
Hôm nay là ngày thi thử đại học.
Giang Lộc xoay xoay cây bút trong tay, cô nhìn thoáng qua vị trí bên cạnh không có người ngồi.
Hôm nay Kim Quất không đến trường, cũng có thể nói là từ sau khi cô ấy rời đi vào buổi trưa hôm đó thì đã hai ngày rồi cô ấy đều vắng mặt.
Mấy ngày nay cô điện thoại cho cô ấy đều không được, gửi tin nhắn cũng không có trả lời, tất cả đều không có tin tức, trong lòng Giang Lộc vô cùng bất an, vì thế đã cố ý đi đến nhà Kim Quất để tìm, thế nhưng cửa nhà cô ấy đóng chặt, hiển nhiên là không có ai ở nhà.
Trong lòng Giang Lộc thấp thỏm không yên, có chút phân tâm, cô cảm thấy hình như có chuyện gì không hay sắp xảy ra.
Reng...
Di động trong túi quần đột nhiên kêu lên một tiếng, trên đùi truyền đến cảm giác tê tê, Giang Lộc ngẩng đầu nhìn cô giám thị phía trên bục giảng, cô giám thị đang cúi đầu nhìn cái gì đó, giống như không có phát hiện ra tiếng rung điện thoại, vì thế cô đưa tay vào túi quần, lấy điện thoại ra.
Để điện thoại di động lên đùi, nhẹ nhàng bấm nút mở màn hình, trên đó là tin nhắn Kim Quất vừa gửi cho cô.
Kim Quất Tớ ở cầu Tây.
Giang Lộc bấm mở bàn phím, nhắn cho cô ấy một câu Chờ tớ.
Tin nhắn còn chưa kịp gửi đi thì đỉnh đầu cô đột nhiên bị một bóng đen bao phủ, Giang Lộc ngẩng đầu lên nhìn, không biết từ khi nào cô giám thị đã đứng bên cạnh cô, sắc mặt âm trầm.
Giao ra đây.
Giang Lộc không kiêng nể gì mà nhét di động vào lại túi quần, giả vờ ngu ngốc, Có chuyện gì?
"Tôi đều nhìn thấy được."
À. Giang Lộc tùy ý kêu một tiếng.
Cô giám thị bị thái độ của Giang Lộc làm cho kích động, cô là giáo viên mới đến, đã sớm nghe qua tên Giang Lộc.
Học sinh giỏi sa ngã chỉ trong một đêm, hành động tương phản với trước đây thật lớn.
"Thái độ của em là gì?"
"Thái độ của em thế nào?"
"Đã gian lận còn kiêu ngạo như vậy, em là người đầu tiên mà tôi thấy!"
Gian lận?
Giang Lộc ngẩng đầu nhìn về phía giám thị,
"Em không có gian lận."
"Em không có gian lận, em cho rằng mắt tôi bị mù sao?" Hai mắt giám thị giống như phun ra lửa.
Giang Lộc thật sự không có lòng dạ nào cùng cô giám thị nói những lời vô nghĩa, Kim Quất còn ở cầu Tây chờ cô, cô bây giờ nhất định phải đi tìm cậu ấy, nghĩ như vậy, Giang Lộc liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Em đang làm cái gì?
"Không phải mắt cô không bị mù sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!