Đi lại dọc theo con đường trước mặt, ban nãy Giang Lộc vừa đi qua vào lúc này không có lấy một bóng người, Trần Châu bỗng nhiên nhíu chặt hai mày.
Trong đầu anh đột nhiên nghĩ tới bọn người Quách Nghĩa, bọn họ sẽ không...
Ánh mắt Trần Châu trở nên lo lắng, tốc độ bước chân nhanh hơn về phía trước, một bên ép buộc chính mình phải bình tĩnh để phân tích tình huống.
Không nên, không nên là bọn họ, bọn họ mới vừa đi tìm anh gây phiền toái, hẳn là sẽ không nhanh như vậy liền ra tay với cô.
Ngay tại điểm giữa hai đầu lông mày của Trần Châu lúc này giống như có thể kẹp chết một con ruồi, vừa ra khỏi chỗ rẽ, anh liền nhìn thấy một chiếc xe đạp quen thuộc dừng ở phía trước, mà chủ nhân của nó lúc này đang ngồi ở phía sau xe, hai chân dang rộng đạp trên mặt đất.
Nghe được tiếng bước chân, Giang Lộc quay đầu lại, cô nhìn thấy Trần Châu đang đi về phía mình.
Vừa rồi cô quả thật đã đạp xe đi một đoạn dài, nhưng mà cô rất nhanh đã đổi ý, lại ngoan ngoan đạp xe trở lại.
Nghĩ đến đây, Giang Lộc thật muốn khinh bỉ chính mình, tại sao lại không có tiền đồ như vậy?
Nhìn thấy Giang Lộc, trái tim treo lơ lửng của Trần Châu mới được thả lỏng.
"Không phải bảo em ở yên tại chỗ chờ tôi sao?"
Giang Lộc bĩu môi,
"Chỗ đó gió thổi có chút lớn, cháu không thể đến đây tránh gió sao?"
Trần Châu nhìn cô một cái, rồi ngồi lên xe đạp.
"Chú mới vừa cùng chị ấy nói chuyện gì vậy?" Giang Lộc từ phía sau hỏi.
Không có gì.
"Sao có thể, nếu không nói gì thì làm sao chú lại ra chậm như vậy?" Giang Lộc đưa tay ra chọc chọc eo Trần Châu.
Phía sau lưng Trần Châu liền cứng đò.
"Em tin hay không thì tùy."
"Chú dĩ nhiên là không muốn nói cho cháu, nếu như cháu gọi chú muộn một chút, nói không chừng ai đó đã sớm..."
Đã sớm cái gì?
Trần Châu quay đầu lại liếc cô một cái.
Nhìn bộ dáng vừa rồi của Đường Thanh Thanh, chính là muốn thú nhận, người mà cô đang muốn theo đuổi, làm sao lại có thể để cho người khác theo đuổi trước, tuyệt đối là không có khả năng.
Chú bị ngốc sao?
Giang Lộc trợn tròn mắt, đôi khi cô cảm thấy EQ của Trần Châu thật là thấp, mà cũng không biết là EQ thật sự thấp, hay là anh đang giả bộ hồ đồ nữa.
"Em hôm nay có chuyện gì, làm toàn hành động khó hiểu."
"Chú có thể đạp xe nhanh một chút không, một lát nữa trời sẽ tối."
*
Xuống đi. Trần Châu bóp phanh xe rồi quay lại nói với Giang Lộc ở phía sau.
Giang Lộc nhảy xuống xe, Trần Châu đem xe đạp dựng ở bên cạnh xe máy của mình.
Đi lên đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!