Anh Trần?
Giọng nói của một cô gái vang lên từ phía sau
Hai người Trần Châu và Hứa Trung cùng xoay đầu lại.
Trí nhớ của anh không kém, liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là cô gái lần trước bị thương ở chân.
Người con gái có khuôn mặt trái xoan, mắt to, miệng nhỏ, là một gương mặt đẹp tiêu chuẩn.
Đến đây mua đồ sao? Trần Châu hỏi.
"Không phải, đây là siêu thị nhỏ do bố tôi mở." Đường Thanh Thanh nhẹ nhàng nói.
Ừ.
Hứa Trung bất động thanh sắc chạm vào cánh tay Trần Châu, trong mắt mang theo một tia trêu chọc rõ ràng.
"Anh Châu, là người quen sao?"
Trần Châu dùng ánh mắt cảnh cáo Hứa Trung,
"Không phải việc của cậu."
Hứa Trung sờ sờ mũi, cười cười không cho là đúng.
"Anh Trần, thật là trùng hợp." Đường Thanh Thanh khuôn mặt tươi cười đi về phía bọn họ, cũng không ngại ngùng mà trực tiếp ngồi ở phía đối diện.
Về đề tài này, Trần Châu không muốn cùng cô ấy nói chuyện, chỉ là tuỳ ý ừ một tiếng cũng không để ý phản ứng của Đường Thanh Thanh mà cúi đầu tiếp tục ăn mì.
"Mọi người ăn mì gói vào bữa tối."
Đường Thanh Thanh có chút kinh ngạc.
Hứa Trung cười cười, Không thể sao?
"Cũng không phải, chính là mì gói không có quá nhiều dinh dưỡng, hơn nữa ăn mì gói nhiều, đối với thân thể cũng không tốt, vẫn là nên ăn cơm nhiều hơn, ăn mì ít sẽ tốt hơn..."
Hứa Trung giống như là nghe được chuyện gì đó thú vị, liền nở nụ cười.
Vào lúc họ đói, có cái gì mà không ăn, có những thứ mà người bình thường căn bản không có biện pháp nuốt xuống, bọn họ đều có thể mặt không đổi sắc mà ăn, chỉ ăn được ăn no, ở đâu còn lo lắng cái gì có dinh dưỡng hay không.
Đường Thanh Thanh bị tiếng cười của Hứa Trung làm cho bất ngờ, cô là một người học về dinh dưỡng, cho nên trong lúc nhất thời bệnh nghề nghiệp lại phát tác, cũng không biết có phải là mình nói cái gì sai hay không.
"Tôi... Có phải tôi nói sai cái gì không..."
Hứa Trung hướng về phía cô ấy xua xua tay,
"Không có, không có, cô không có nói sai, chỉ là lâu lắm rồi không có nghe những lời như vậy, cho nên có một chút không khống chế được."
Đường Thanh Thanh có chút xấu hổ, ngại ngùng cười cười.
Trần Châu ăn mấy miếng liền đem bát mì ăn xong, sau đó tuỳ tay đem bát mì ném vào thùng rác bên cạnh, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hứa Trung.
Hứa Trung nhận được ánh mắt của Trần Châu, nhanh chóng nghiêm túc cúi đầu ăn mì.
"Anh Trần, chuyện lần trước, tôi còn chưa có cảm ơn anh thật tốt."
"Không có gì phải cảm ơn, tiện đường mà thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!