Chương 14: (Vô Đề)

"Châu ca, lão Cao nói muốn phái một người tới đây, anh cảm thấy sẽ là ai?"

"Không biết, mặc kệ là ai, chúng ta cứ làm tốt công việc hiện tại. Lão Cao cũng nói, dạo gần đây đám người ở Tân Xuyên ngày càng gây ồn ào lớn, không chừng là để che giấu tai mắt."

"Xem ra Lâm Thành đúng là nơi cất giấu bí mật lớn, em hiện tại đối với bí mật này đúng là càng ngày càng cảm thấy hứng thú."

Trần Châu đốt một điếu thuốc, ngậm trong miệng.

"Châu ca, anh nói hai người chúng ta theo cũng đã hai năm rồi."

"Ừ, làm sao vậy, thấy mệt sao?"

"Sao có thể, chuyện này chưa kết thúc em sao có thể mệt. Em chỉ là đột nhiên có một dự cảm, cảm thấy chuyện này giống như là sắp kết thúc."

Hứa Trung dùng sức rít một hơi thuốc.

Trần Châu nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, cũng không biết thế nào, đột nhiên giơ tay vỗ vỗ bờ vai Hứa Trung.

"Trung tử, cậu năm nay hai mươi bảy tuổi rồi."

"Đúng vậy, có chuyện gì sao?" Hứa Trung bị sự nghiêm túc của Trần Châu làm cho bất ngờ, nên cũng nghiêm túc trả lời.

"Đợi việc này kết thúc, cậu mau đi tìm bạn gái đi."

"Khụ khụ khụ khụ khụ......"

Hứa Trung giật mình bị sặc khói ở trong cổ họng, đàn ông đổ máu không đổ lệ vậy mà lại bị sặc khói đến mức chảy nước mắt như thế này.

Trần Châu đột nhiên nghiêm túc như vậy, anh còn tưởng rằng có chuyện gì quan trọng. Kết quả anh ấy lại nói như vậy.

Trần Châu nhìn cậu ta sặc đến mức chảy nước mắt, duỗi tay vô vỗ giúp Hứa Trung dễ thở hơn.

"Chỉ là bảo cậu tìm bạn gái thôi, có cần phải kích động như vậy không."

Hứa Trung cố gắng mãi mới trở lại bình thường, lấy tay lau nước mắt.

"Châu ca, em hiện nay không vội. Hơn nữa, phía trên em không phải còn có anh sao?"

Trần Châu bị câu nói này của cậu ta làm cho nghẹn lời không biết nói gì tiếp.

"Nói tới đây, em nghĩ đến một chuyện khác. Châu ca, anh có phải hay không đối với em gái nhỏ có ý."

Trần Châu rít một hơi thuốc,

"Cậu hút thuốc nhiều rồi nói bậy bạ cái gì đấy."

"Em đâu có nói bậy, hơn nữa em xác định em gái nhỏ đối với anh đúng là có ý."

Trần Châu phủi khói bụi trên tay, ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân nghiền nát đầu thuốc rồi bước nhanh về phía xe máy.

"Đừng tùy tiện nói đùa, cô ấy vẫn còn là đứa trẻ."

Hứa Trung cười cười, đi theo sau Trần Châu đi lên, nhưng lại đột nhiên dừng bước. Bởi vì cậu ta nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

"Làm sao vậy, còn không đi?"

Trần Châu quay đầu hỏi.

"Châu ca, em có việc, anh đi trước đi." Hứa Trung nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!