Giang Lộc vừa mở mắt liền nhìn thấy người nào đó bây giờ so với cô không cách biệt mấy, giờ phút này Trần Châu đang ngồi xổm trước mặt cô. Tấm lưng dày rộng của anh đang hướng về phía Giang Lộc.
"Sao chưa lên, còn đợi gì nữa?"
Một tay anh để trên đầu gối, đầu hơi ngoái về sau nhìn cô.
Giọng nói của anh nghe có vẻ thiếu kiên nhẫn nhưng khóe miệng Giang Lộc không khống chế được vẫn nhếch lên. Cô giang hai cánh tay, hướng về lưng Trần Châu lúc này đang nửa ngồi nửa đứng.
Lưng của anh so với tưởng tưởng của cô còn lớn hơn rất nhiều, dựa vào người Trần Châu, Giang Lộc cảm thấy rất an tâm.
Giang Lộc vừa ngồi vững, cánh tay rắn chắc của anh liền vòng ra phía sau bắp chân cô để cố định rồi sau đó anh đứng lên.
Anh đứng lên vô cùng nhẹ nhàng, Trần Châu sớm đã biết Giang Lộc thân thể không có mấy lượng thịt, chỉ là anh không nghĩ tới cô lại nhẹ như vậy.
Cô nằm ở trên lưng anh cảm giác giống như không có trọng lượng vậy.
Gầy đến đáng thương.
Giang Lộc nhận thấy tay Trần Châu vòng dưới bắp chân cô có chút căng thẳng, cô có chút không rõ nguyên do.
"Làm sao vậy, chẳng lẽ cháu nặng lắm sao?"
Cô nghi hoặc hỏi.
Trần Châu cõng cô đi nhanh về phía cầu thang, Không có.
Bởi vì tòa nhà họ ở là tòa nhà cũ, cho nên đèn cầu thang hỏng đã lâu cũng không có người đến sửa chữa. Trừ ánh đèn mỏng manh ngoài đường chiếu vào qua cửa sổ thì không gian xung quanh đều tối nhìn không rõ.
"Như thế này có phải tối quá không?"
Giang Lộc lẩm bẩm nói.
Trần Châu còn chưa có mở miệng, liền cảm giác được người phía sau giật giật thân thể, giống như cô đang tìm cái gì đó.
Qua vài giây, một luồng sáng chiếu thẳng xuống bậc cầu thang dưới chân của anh.
"Mặc dù không sáng lắm nhưng mà so với ban nãy thì khá hơn nhiều, như vậy thì sẽ không sợ bị té ngã." Cô ghé vào trên lưng anh tiếp tục nói.
Kỳ thật lo lắng của Giang Lộc là hoàn toàn dư thừa. Kể cả không có ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào thì anh cũng có thể đem cô bình yên vô sự từ tầng 1 lên tầng 8.
"Như thế nào, sợ té ngã?"
Trần Châu hỏi, nghe không ra cảm gì.
Giang Lộc cúi đầu, nhìn thoáng qua bậc thang dưới chân, nên nói như thế nào đây, hành lang tối như vậy,, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Anh là một người đàn ông cao lớn ngã một cái cũng không sao, nhưng cô chân yếu tay mềm nếu lỡ có thế nào thì cô biết khóc với ai đây?
Đương nhiên Giang Lộc không ngốc, dù cô nghĩ như vậy không có sai nhưng cô không thể cứ thế mà nói với Trần Châu được?
Giang Lộc càng thêm dùng sức ôm lấy cổ anh,
"Đương nhiên không phải, cháu đây không phải là sợ chú té ngã sao."
Ngữ khí nịnh nọt của cô quá mức rõ ràng, Trần Châu cười cười, anh cũng lười mở miệng vạch trần cô.
Trần Châu cõng Giang Lộc, bước chân vững vàng đi lên lầu.
Hai tay Giang Lộc ôm lấy cổ anh, gương mặt thì dán lên bờ vai, vải áo có chút lạnh nhưng cô vẫn không nhịn được mà cọ cọ mặt mình vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!