Bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng đang xảy ra cũng sẽ giật mình khó để tin vào mắt mình.
Kẻ đi săn thế mà tự làm hại bản thân để cứu con mồi của mình, chuyện như thế thật khó mà tưởng tượng nỗi.
Nhưng điều nó đã và đang xảy ra ngay trước mắt họ.
Một giây trước thôi họ vẫn còn bị chèn ép đến không dám thở mạnh, cứ tưởng như sẽ bị nhai ngấu nghiến không còn một mẫu xương vụn nào.
Nhưng giây sau họ lại được cứu bởi con quái vật đang có ý xơi tái mình.
"Còn không...! mau chạy...! đi!...! Chẳng lẻ, các người, muốn bị ta hút cạn máu đến thế sao?" Thiên Ân nở một nụ cười méo xẹo nói.
Câu nói đứt quảng không rõ ràng, có thể thấy được Thiên Ân bị thương không hề nhẹ.
Giờ đây trong tâm trí của Thiên Ân không hề hoảng sợ mà ngược lại y còn cảm thấy thật bình thản và thậm chí là có một chút vui sướng:
"A! Có khi như thế này thì mình cũng có thể chết như một con người ấy chứ. Như thế thì thật tốt biết bao."
Thiên Ân đã nghĩ như thế đấy.
"Dường như cậu đã lấy lại được lí trí rồi."
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì một giọng nói trầm ấm bỗng cất lên.
Thiên Ân ngẩn đầu lên nhìn người đàn ông to lớn đang đứng ngay trước mặt mình.
Đậ vào mắt là một vùng bụng rắn chắc, cơ thể rất đẹp nha.
Nhìn những khối cơ bắp săn chắc nổi lên ở dưới lớp áo màu đen đó thì có thể thấy người này rất mạnh, hắn đã trãi qua những ngày khắc nghiệt như thế nào.
Hãy nhìn xem hắn còn cao hơn Thiên Ân rất nhiều, nếu kỹ càng so sánh thì Thiên Ân còn không cao được tới vai của đối phương nữa kìa.
Thiên Ân mà đứng gần hắn thì chỉ như một đứa trẻ mười hai tuổi mà thôi.
Y cảm thấy rằng có phải loài người đã biến dị mất rồi hay không? Nếu không thì sao người trước mắt này lại có thể cao to đến thế chứ, cứ như một ngọn núi vậy.
Từ nhỏ đến giờ Thiên Ân chưa thấy ai to lớn như thể cả.
Suy nghĩ như vậy chỉ lướt qua trong đầu Thiên Ân rồi qua đi rất nhanh, y cười khẩy, nhìn vào mắt của Nguyên Khôi mà rằng:
"Ừm. Lâu rồi không uống máu của ai nên khi uống máu của anh tôi có chút say và mất khống chế một chút, xin lỗi nhé! Nhưng máu của anh ngon thật đấy!"
Dứt lời Thiên Ân liếm liếm mép miệng và lộ ra vẻ say mê như thể lúc này y đang thưởng thức một loại mĩ vị nhân giang, khiến cho lòng người khó quên.
Trong mắt lại phản chiếu rõ ràng hình ảnh cao lớn của nguyên Khôi như đang kiêu khích, đây chính là bản tính của tộc quỷ hút máu, bọn y rất thích trêu chọc con mồi mình đã chọn.
Thiên Ân tự cảm thấy hành vi của mình cực kỳ giống lưu manh, cực kỳ là quỷ hút máu, siêu siêu đẹp trai.
Thế nhưng thường thì những hành vi này của Thiên Ân trong tộc thường được cho là lành tính, rất vô hại, rất ngoan ngoãn, hiền khô queo, chỉ có y mới cảm thấy nó rất rất là quỷ hút máu thôi.
Chính vì thế hình ảnh này rơi vào trong mắt Nguyên Khôi và đồng đội thì Thiên Ân chỉ giống một bé cún đang đòi ăn mà thôi, cún con thích dùng lưỡi liếm mép.
Họ thế mà lại thấy y có chút ngây thơ và đáng yêu, tốt hơn những kẻ địch trước đây nhiều lắm.
Và thế là lại có một tràng cảnh tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu đi hoặc cúi thấp đầu xuống cả người run rẫy.
Họ đang cố nhịn cười.
Nguyên Khôi hứng thú nheo mắt lại nhìn Thiên Ân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!