Chương 4: (Vô Đề)

Thiên Ân đã tỉnh giấc được nhiều ngày nhưng vẫn chưa có một giọt máu nào vào bụng.

Ma lực trong cơ thể giống như trở về số âm vậy, Thiên Ân bây giờ yếu đến mức chỉ một con kiến thôi cũng có thể giết chết y.

Cảm giác khát khô đang thiêu đốt cả cuống họng và nội tạng của y.

Ánh mặt trời dù khá dịu nhưng vẫn khiến y cảm thấy cả người bỏng rát khó chịu, nếu là một ma cà rồng non nớt thì có lẻ đã sớm hóa thành tro bụi rồi.

Y suy yếu mơ màng không rõ hiện thực hay mộng ảo, Thiên ân chỉ có thể bỏ mặc bản thân bị tuyết trắng vùi lấp:

"A! Thật muốn cứ như vậy mà ngủ mãi mãi. Thật sự không đi nỗi nữa, cũng không dùng được ma pháp nữa."

Không biết qua bao lâu Thiên Ân dường như nghe thấy tiếng bước chân, của con người, rất nhiều người.

Chờ chút, ai đang giẫm lên người y, kẻ nào lại to gang lớn mật như thế, y nhất định sẽ uống cạn máu của hắn.

A! Có người chạm vào y.

Rốt cuộc là tên khốn nào đối xử tàn bạo như vậy với y!

"Thật đáng thương, nhìn qua đứa trẻ này chỉ mới mười mấy tuổi đi. Nó nếu sống ở Liên Bang chỉ dựa vào gương mặt đó có khi lại trở thành cực phẩm không biết chừng."

Hửm, là tiếng Anh.

Là người của Vương Quốc Anh sao, nhưng âm tiết có vẻ hơi khác một chút.

Hả? Đứa trẻ? Đứa trẻ nào? Khoan đã, hắn nói mình sao? Thiên Ân cảm thấy tôn nghiêm của mình đã bị xúc phạm nghiêm trọng vô cùng.

Không cần biết hiện tại là thời đại nào, chỉ cần dựa vào việc từ lúc bắt đầu ngủ thì y đã được một trăm tuổi rồi.

Tuổi của y chắc chắn đủ để làm tổ tiên của bọn họ đó, có biết không hả thằng nhóc miệng còn hôi sữa kia.

Y thầm mắng to trong lòng.

Thiên Ân muốn vùng lên ký đầu tên nào dám nói y là đứa trẻ.

Thế nhưng, y đói, rất đói, nên y lười chẳng muốn mở mắt chứ nói gì đến việc ký đầu người ta.

Ho! Đừng nói bừa.

Boss?

"Cũng không còn cách nào nữa. Lấy cái chăn kia quấn lại rồi đi thôi, nhiệm vụ không thể tiếp tục trì hoãn."

Tiếp theo đó y lại cảm nhận được sự ấm áp, thơm thơm, mềm mại từ cái chăn yêu dấu của mình.

Bước chân người cũng đi xa dần.

Y lấy lại tinh thần bắt đầu cử động thân thể.

Đã đến giờ đi săn rồi!

***

Mùi máu thơm ngọt đã dẫn dắt Thiên Ân đi đến vị trí đoàn đội Nguyên Khôi đang đóng quân.

Theo từng cơn gió bắc thoảng qua, vị ngọt ấy dường như ngày càng đậm hơn.

Y có thể cảm thấy cả người khô nóng và hưng phấn đến từng lỗ chân lông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!