Chương 2: (Vô Đề)

Và thế là Thiên Ân đã chính thức trở thành một con ma cà rồng vô gia cư.

Y nhìn tòa lâu đài to lớn cứ thế tan biến thành cát bụi hòa cùng gió tuyết bay đi mất.

Giờ đây giữa nền tuyết trắng chỉ còn lại y và ngỗn ngang vật dụng châu báu.

Thiên Ân nhìn mà ngao ngán, y lười dọn, chỉ đơn giản phất tay một cái thu toàn bộ vào không gian.

Không gian của Thiên Ân do chính y tạo ra từ ma thuật, trong đó chẳng có thứ gì, nó chỉ giống một cái không giang ngoài vũ trụ thu nhỏ thôi.

Y thường dùng không gian để chứa vài thứ linh tinh mà thôi, nhưng giờ lại được việc ra phết.

Thiên Ân nằm trên nền tuyết nhìn trời cao xám xịt ngẩn người.

Cỏ Xanh nói y hãy tiếp tục sống.

Nhưng y biết rõ bản thân không còn là nhân loại nữa, sẽ không thể nào hòa nhập với con người được.

Ma cà rồng trừ khi ngủ ra thì luôn sẽ cần đến máu tươi mới sống được.

Y còn nhớ bản thân bị con người đánh đuổi trong quá khứ, ánh mặt trời bỏng rát thiêu đốt da thịt, nếu không phải y chưa từng hút máu người mà chỉ uống máu gia xúc thì có lẻ sẽ không được một người tốt bụng cứu thoát.

Cũng từ đó y bắt đầu lẩn tránh con người, y hận kẻ đã biến y thành quỷ hút máu, khiến y mãi trúng lời nguyền không thể chết.

Hai! Y thở dài lăng qua lăng lại trên tuyết.

Y không biết hiện tại đã là năm nào, cũng không biết con người, xã hội đã thay đổi ra sao trong lúc y ngủ.

Trong lòng rối rắm chẳn biết phải làm sao cho phải thì cơn đói lại kéo đến.

Cổ họng y khát khô như mặt trời nướng chín vậy, đôi mắt vốn đỏ lại càng sâu thẩm hơn một chút như một con dã thú đang vô cùng đói khát.

Thiên Ân run rẫy cuộn người lại, răng nanh nhỏ tàn nhẫn cắn phá cổ tay chính mình.

Y say mê uống máu của bản thân, liếm sạch máu không để sót giọt nào, lúc này cơn khát mới dường như diệu lại một chút.

Nhưng đây cũng không phải kế lâu dài, sau một giấc ngủ dài ma cà rồng sẽ không còn đủ khả năng ngay lập tức ngủ một lần nữa.

Điều đầu tiên bây giờ y có thể là kiềm chế cơn đói rồi chờ đến lúc thể trạng trở về trạng thái hoàn hảo nhất thì mới tiếp tục ngủ được.

Thế là y quyết định đi tìm thức ăn lấp đầy cái bụng trước rồi lại tính.

***

Cùng lúc đó, tại trạm dừng duy nhất ở Bắc Cực có một chiếc phi thuyền lớn vừa đáp xuống.

Người đàn ông cao lớn, dẫn đầu bước xuống phi thuyền.

Mái tóc màu bạch kim của hắn bị gió bắc thổi tung lộ ra một vét sẹo khá dài bên trán trái khiến cho hắn nhìn qua có chút đáng sợ.

Trên thực tế thì Hoàng Nguyên Khôi không phải xấu mà ngược lại ngũ quan của hắn càng cương nghị, càng chính trực.

Chỉ là khí chất của hắn lại quá lạnh lẻo thiên về sát khí nặng nề, cộng thêm cơ thể như hùm như gấu lại càng khiến cho người khác phải sợ hãi.

Chưa kể đến những vết sẹo trên cơ thể hắn quả là...! ừm, tuyệt sắc giai nhân không người dám đến gần.

Nối gót theo sau còn có mười người khác, bảy nam, ba nữ.

Vừa nhìn qua đã thấy mỗi người đều chính là cực phẩm, chỉ có thể dùng một từ đẹp để miêu tả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!