Chưa được bao lâu thì nhóm năm người của Nguyên Khôi từ trong lều trại đi ra thì thấy một đám người vây xung quanh Thiên Ân cười nói vui vẻ.
Viviana chạy nhanh tới choàng tay lên vai Lee Seo Jun, cả người thì đều đổ hết lên lưng Song Ara, cô cười nói:
"Mọi người đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
Song Ara kháng cự trong vô vọng: Chị ơi nặng quá đi! Viviana ký đầu Ara một cái, mắng:
"Cái con bé này! Chị đây rất nhẹ, biết chưa!"
Ara ôm đầu bực dọc nhưng không nói được gì, phụng phịu quay mặt đi chỗ khác, mọi người cùng nhau òa cười hết cả lên.
Cùng lúc này bốn người còn lại cũng tới đây ngồi xuống, Đăng Khoa ôn hòa hỏi:
"Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
Volkov Calin cười:
"Tụi em đang tự giới thiệu bản thân. Trước đó bận quá nên chưa kịp nói gì cả."
Ho gật đầu tán thành.
Đăng Khoa nói: Cũng phải.
"Chào cậu - Thiên Ân, tôi tên là Nguyễn Đăng Khoa, ba lăm tuổi. Đã từng là sĩ quan quân đội, hiện tại là đội phó đội lính đánh thuê số một Liên Bang Thiên Hà – Hùng Sư. Thế nào, rất oách có phải không cậu nhóc?"
Đăng Khoa tự hào hướng mặt lên trời cười dài.
Mọi người đồng thời nghĩ: ... chúng tôi không biết người này, không quen, không quen.
Thiên Ân hùa theo Đăng Khoa vỗ tay không ngừng.....
Một lúc sau, Ho vui vẻ nói:
"Tên tôi là Ho Saitou, ba mươi tuổi, gọi Ho* là được rồi." Thiên Ân cùng Ho bắt tay, Ho lại nói tiếp:
"Mặc dù là người có năng lực yếu nhất gia đình nhưng chưa từng có người thoát khỏi khống chế của tôi, cậu là người đầu tiên đó. Được lắm nha!" Ho cười lớn vỗ vỗ vai y.
* Ho: đọc theo âm tiếng Nhật /Hô/.
Năng lực? Khống chế? Nhân Loại đã trở thành siêu nhân hết rồi sao? Thiên Ân ngoài mặt cười nhưng nội tâm gió gầm sóng dữ bắt đầu cuộng trào.
Đăng Khoa huých huých tay một người đàn ông cao ngang ngữa Nguyên Khôi, trên mặt là nét lãng tử khó thuần.
Anh ta cười nói:
"Russo Riccado. Bốn mươi tuổi, hân hạnh."
Thiên Ân gật đầu chào hỏi.
Xong tất cả đều hướng mắt về phía đội trưởng, như đang ra tín hiệu
"chỉ còn một mình anh".
Nguyên Khôi: ... không phải đã biết tên rồi sao?
Lại nhìn đến ánh mắt mong đợi của Thiên Ân hắn chỉ đành thở dài nói:
"Hoàng Nguyên Khôi, đội trưởng số một của đội đánh thuê Hùng Sư, rất hoan nghênh cậu." Miệng thì nói vậy nhưng nội tâm hắn lại nghĩ y gần như là một tù binh thì hoan nghênh cái gì chứ, làm như kết nạp đoàn viên mới không bằng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!