Bất cứ ai nghe xong cũng đều có cùng một cảm giác đó là khó mà tin nỗi.
Người này, à không! Phải là con quỷ hút máu này vậy mà đã từng sống ở trước Kỷ nguyên đen tối.
Đây, đây, đây quả là một phát hiện vô cùng vĩ đại...! nhưng,
"Không đúng! Có khi nào kí ức của cậu có sai lệch không? Không một sinh vật nào mà có thể sống được hơn hai triệu năm cả! Đặt biệt là trong"kỷ nguyên đen tốicủa Trái Đất
Đúng vậy, cũng chưa chắc những gì y nói đã đúng.
Phải biết rằng trong Kỷ nguyên đen thì con người gần như bị tuyệt chủng, hơn 2/3 số lượng sinh vật của Trái Đất hoàn toàn biến mất khỏi hệ sinh thái.
Cho dù là loài sinh vật có tuổi thọ cao nhất cũng khó có thể sống được từng ấy thời gian, còn chưa kể đến những biến số khác của môi trường.
Họ nhìn vào Thiên Ân bán tín bán nghi bình luận.
"Có khi nào là xuyên không không?" Ho nói.
Mọi người dường như đều đồng loạt câm nín trước phát ngôn bất ngờ của Ho.
"Ho, Bớt đọc những thứ linh tinh lại đi. Công nghệ của loài người chưa hiện đại đến mức đó đâu." Đăng Khoa nghiêm khắc mà nói.
Nhưng khác với mọi người ở đây, Thiên Ân vậy mà có chút suy tư.
Xuyên không sao? Dám lắm chứ! Nếu là tên đó thì ai mà biết được.
Nhưng cũng không đúng lắm, tên đó sẽ không bao giờ sử dụng sức mạnh của mình chỉ để chơi khăm y như vậy.
Hơi...! suy nghĩ nhiều mệt muốn chết, không nghĩ nữa, đành tới đâu hay tới đó vậy.
Trong lúc mọi người vẫn đan suy nghĩ thì bỗng có một tiếng nói vang lên giữ đám người, một cô gái thấp nhất trong đội của Nguyên Khôi hỏi:
"Nếu là sống trước cả"kỷ nguyên đen tối
"thì chẳng phải cậu đã trên hai triệu tuổi rồi sao?"
... Mọi người tròn mắt nhìn Thiên Ân.
Nguyên Khôi nhìn y không nói gì.
"Đáng tuổi tổ tiên của chúng ta luôn đó." Cảnh Huy thản thốt.
Mặc dù biết bản thân rất rất nhiều tuổi rồi, nhưng tại sao khi nghe bọn họ nói như vậy y lại thấy nhói ở trong tim nhỉ, Thiên Ân không hiểu sao nghĩ.
Y rất muốn tự tin hét lên với cả thế giới một câu:
"Thật ra tôi không già đến thế đâu nha!" nhưng đó chỉ mãi mãi là mơ ước của y mà thôi.
Vì khi nói như thế chắc chắn Thiên Ân sẽ nhận lại được một ánh mắt
"già mà không nên nết" mất.
Y chỉ có thể run giọng từ tốn giải thích:
"À, ừm...! thật ra khi biến thành ma cà rồng thì tôi vẫn mới mười sáu thôi á. Nên là, nên là, nên...! không già đến thế chứ?" giọng của Thiên Ân dần nhỏ đi rồi tắt hẳn.
Bỗng tim sao lại thấy nhói đau như thế! Thật xót xa!
Thấy tinh thần của Thiên Ân trở nên vô cùng xa sút mọi người biết bản thân đã quá vô ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!