Chương 50: (Vô Đề)

Mặc Thanh đang mơ màng thiếp đi, đột nhiên nghe thấy trên giường phát ra tiếng rên nhè nhẹ.

Y vội vàng ngẩng mặt lên quan sát người trước mặt.

Dư Phong hôn mê lâu cuối cùng cũng tỉnh, ánh mắt mơ hồ nhìn Mặc Thanh.

"Ngươi tỉnh rồi!" Mặc Thanh vui mừng thốt lên, khuôn mặt mệt mỏi cũng lập tức tan biến.

Dư Phong đưa mắt quan sát một lượt.

Trước mắt là không gian xa lạ, căn phòng này đơn giản giống như là đang ở trong khách điếm, trên bàn còn đặt lư hương tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ.

Sau khi bị ngất đi cũng không biết là hắn trở về đây bằng cách nào.

"A…"

Dư Phong thử nhích người cử động, bả vai lập tức truyền lại cơn đau nhức.

Hắn cắn răng nhịn đau, trên mặt lấm tấm mồ hôi.

"Đừng cử động! Sư huynh nói vết thương trên người ngươi có thi độc, phải cẩn thận tĩnh dưỡng." Mặc Thanh vừa nói vừa ấn Dư Phong xuống giường không cho làm loạn.

"Ngươi bất tỉnh lâu như vậy chắc là đói rồi, để ta đi lấy đồ ăn cho ngươi." Mặc Thanh luống cuống hẳn lên, không đợi Dư Phong trả lời đã muốn xoay người chạy đi.

Dư Phong đột nhiên nắm lấy tay Mặc Thanh, khiến y đứng khựng lại không thể bước tiếp.

Dư Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đã tối mịt chắc hẳn đã là nửa đêm.

Hắn nhìn Mặc Thanh, định cất tiếng hỏi nhưng phát hiện cổ họng mình khô khốc.

Mặc Thanh thấy vậy liền gỡ tay Dư Phong ra, chạy đi rót lấy một chén trà rồi nhẹ nhàng đỡ hắn ngồi dậy.

"Uống từ từ thôi." Mặc Thanh để Dư Phong tựa hẳn lên người mình, một tay cầm cốc để hắn dễ uống, không quên nhắc nhở.

Sau khi uống nước xong, Dư Phong mới cảm thấy như được sống lại.

Hắn ngừng một lúc, sau đó mới khó khăn cất tiếng hỏi:

"Ta hôn mê bao lâu rồi?"

"Đã hơn hai ngày rồi."

Mặc Thanh không phát hiện giọng nói của mình đã khàn cả đi, điều này cũng khiến Dư Phong chú ý.

Hắn ngẩng đầu lên quan sát mới thấy hai mắt Mặc Thanh thâm quầng, hình như là đã thức cả đêm.

Trong lòng định buông vài câu trêu đùa, nhưng lời đến bên miệng lại không nỡ nói ra, cuối cùng thay thế bằng một nụ cười nhẹ.

"Ta không có chuyện gì.

Không cần lo lắng."

"Ngươi chảy nhiều máu như thế còn nói không có chuyện gì?!"

Mặc Thanh có chút tức giận nhìn chằm chằm vào bả vai đã được băng bó kín.

Y không dám nhớ lại vết thương của hắn có bao nhiêu phần đáng sợ.

Vừa nghĩ đến Mặc Thanh đã không kiềm chế được, cắn chặt môi hơi cúi đầu xuống nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!