Chương 49: Căn Nhà Ma 3

Mặc Thanh thầm tính toán.

Người nọ vừa đến gần y cũng nhanh chóng rút chủy thủ từ trong người ra đâm mạnh về sau, sức nặng đè trên vai cũng vì vậy mà tan biến.

Một tay y cầm hỏa chiết, một tay giơ chủy thủ lên cao nhìn xung quanh đề phòng.

Người lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, hắn đến rồi đi một dấu vết cũng không chừa lại.

Xung quanh lại rơi vào im lặng đến đáng sợ.

Bàn tay Mặc Thanh run cầm cập, đứng loạng choạng không vững, một nhát dao đó như là dùng hết chín phần sức lực của y.

Dù hiện tại trong lòng rất hoảng sợ, nhưng Mặc Thanh không cho phép mình dễ dàng gục ngã như vậy.

Ở đây chỉ có một mình y, nếu bản thân không cố gắng chỉ còn một con đường chết.

Tại vì lúc nãy rời đi quá gấp gáp nên không kịp mang theo kiếm.

Thứ quan trọng như vậy mà cũng bỏ lại, đến ông trời cũng muốn tuyệt đường sống của y mà.

Một thanh chủy thủ không làm nên được nên trò trống gì, nhưng có vũ khí trong tay ít ra y cũng phần nào cảm thấy an tâm hơn.

Căn phòng vốn rất kín, không biết từ đâu có cơn gió thổi qua làm hỏa chiết trong tay y đột nhiên vụt tắt.

Mặc Thanh giật mình, chưa kịp thích ứng với bóng đêm thì đã bị một sức mạnh vô hình từ đằng sau ập đến, hất cả người y đập mạnh lên tường.

Ầm.

Tiếng gỗ gãy vụn vang lên.

Mặc Thanh bị ném văng ra một đoạn xa, sau lưng lập tức truyền đến cơn đau nhức.

Y ngã mạnh xuống rồi lăn vài vòng trên mặt đất, từng mảnh gỗ sắc nhọn nối tiếp nhau đâm vào da thịt.

Mặc Thanh cố ngăn cảm giác tanh tưởi trong cổ mình lại, đầu hơi ngẩng lên nhìn về phía trước.

Cú va chạm lúc nãy khá mạnh làm Mặc Thanh một thân choáng váng, ngay cả cửa sổ phía sau cũng đổ nát.

Nhờ vào ánh trăng yếu ớt chiếu đến, Mặc Thanh nhìn thấy trước mặt mình là một bóng dáng màu đỏ mơ hồ, tóc dài rũ xuống không nhìn rõ mặt.

Thứ khiến y chú ý nhất là móng vuốt dài ngoằng của nó theo bàn tay buông thõng xuống hai bên.

Thứ đó khẽ cử động, rõ ràng là thân hình của nữ nhân nhưng lại mang giọng nói khàn khàn như đàn ông.

"Sao ngươi lại vội vàng rời đi… Đừng đi."

Mặc Thanh hiếm khi thấy đầu óc mình thanh tỉnh như vậy.

Dù cả người đã mềm nhũn đến mức không còn sức đứng lên nhưng ánh mắt lại kiên cường đến lạ.

Y nhìn thẳng vào ả ta lớn tiếng.

"Thứ ghê tởm như ngươi mà cũng dám giả mạo Dư Phong!"

Thứ kia im lặng không trả lời.

Mặc Thanh biết mình không có khả năng chạy thoát, đằng nào cũng vậy, chi bằng cứ mắng chửi cho đã.

Y dồn hết sức lực gào lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!