Vốn dĩ còn đang suy nghĩ mê man, một câu nói của Dư Phong như gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu.
Đến tận lúc ra đến sảnh chính Mặc Thanh vẫn còn đùng đùng tức giận, liên tục ném ánh mắt chứa tia lửa về phía hắn.
Thì ra Dư Phong nghĩ y vô dụng như thế?
Không làm được việc gì, lúc nào cũng chỉ biết khua tay đánh người.
Không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác buồn bã.
Mặc Thanh đá mạnh vào bàn trút giận.
Cho dù là từ lúc quen biết đến giờ y đánh nhầm cũng hơi nhiều thật, nhưng hắn cũng không nên nghĩ y sẽ làm loạn chứ!
Trời gần tối, Lâm Du Nhiên đi ra ngoài cả ngày cuối cùng cũng mò về.
Vừa bước vào hắn đã đến bên cạnh Dư Phong thì thầm to nhỏ gì đó.
Dư Phong nghe xong chỉ hơi nhíu mày lại, cũng không phản ứng gì nhiều thỉnh thoảng gật nhẹ đầu.
Yêu cầu của Lâm Ly là không muốn ai chứng kiến, vậy nên không có thêm người nào.
Ngoài hai huynh đệ Hứa gia, Dư Phong và Lâm Du Nhiên, hạ nhân cũng được cho lui ra ngoài hết.
Mặc Thanh và Lâm Ly đứng đối diện nhau, cả hai đều khoác trên mình hỷ phục, trông quả thật rất xứng đôi vừa lứa.
Lâm Ly nở nụ cười tươi tắn, trái ngược với Mặc Thanh mặt lạnh như than.
Dù sao cũng đâu phải là thành thân thật, bảo y làm sao vui nổi.
Lâm Ly tạm thời được cởi trói.
Nàng ta đưa tay lên che miệng khúc khích cười.
"Tiểu bảo bối~ Ngươi đừng có căng thẳng như vậy được không? Cười một cái cho ta xem nào."
Mặc Thanh nhăn mặt lại khó chịu lười trả lời, phản ứng của y ngược lại càng làm Lâm Ly thích thú hơn.
"Còn biết tức giận nữa, thật là đáng yêu quá đi mà!" Lâm Ly đột nhiên ngừng cười, tiến lại gần Mặc Thanh kéo nhẹ lấy vạt áo y, xụ mặt xuống nói.
"Nhưng mà chúng ta sắp trở thành phu thê đó. Đừng có lạnh lùng như vậy."
Mặc Thanh vẫn giữ im lặng, bị nàng ta trêu đùa như vậy sắc mặt càng kém hơn, y né người tránh sang một bên.
Lâm Ly cười nhạt nhìn bầu trời càng ngày càng tối.
Nàng ta cũng không có hứng thú trêu đùa nữa, lạnh lùng nói:
"Giờ lành đã đến rồi, bắt đầu đi."
Muốn bắt đầu thì cũng phải có người cử hành hôn lễ.
Dư Phong và Lâm Du Nhiên dĩ nhiên sẽ không động tay, Hứa Vinh thì càng không muốn nhìn người mình yêu bái đường với người khác.
Vậy nên trọng trách cao cả này đều nhường lại cho Hứa Nhan, ca ca của Hứa Vinh.
Dù sao chỉ là một người đã chết, Hứa Nhan không muốn dông dài, vừa đứng ra đã hô lớn:
Nhất bái thiên địa!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!