Hiện tại Lâm Ly không bày ra bộ mặt gớm ghiếc kia nên nhìn cũng không đáng sợ lắm.
Mặc Thanh hiếm khi thấy mình có thể giúp sức được một chuyện, không có lý do gì để từ chối.
Y miễn cưỡng tiến đến gần cầm lấy một quả nho trên bàn.
Lâm Ly vừa nhìn thấy Mặc Thanh tiến về phía mình, hai mắt lập tức sáng lên.
Chờ đến khi thức ăn đưa đến tận miệng mới hé môi ra cắn nhẹ lấy, đôi mắt vẫn dán chặt trên người Mặc Thanh.
Nàng ta cố tình dùng lưỡi quyệt nhẹ lên đầu ngón tay làm Mặc Thanh hoảng sợ nhanh chóng lùi về sau.
Lâm Ly thỏa mãn cười khúc khích, dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, tiếp tục sai khiến:
"Tiểu bảo bối ngoan, lại đây xoa bóp cho ta đi… Xoa ở phía trước này này." Lâm Ly mơ hồ nhìn phía trước ngực, sau đó thích thú cong môi lên.
"Không thì hôn nhẹ ta một cái cũng được…"
Lần này Dư Phong hết nhịn nổi, hắn đập mạnh tay xuống bàn.
Trước sự hốt hoảng của bao người, Dư Phong cầm lấy đầu sợi dây màu đỏ đang trói chặt trên người Lâm Ly siết chặt lại.
Hắn gằn giọng đe dọa:
"Ta cho ngươi cơ hội để nói ra nguyện vọng cuối, chứ không phải cho phép ngươi bày trò làm loạn. Đừng tưởng ta không dám giết ngươi!"
Hứa Vinh nhìn nương tử của mình đau đớn kêu lên thảm thiết, hắn hấp tấp chạy lại can ngăn.
"Đạo trưởng… đạo trưởng mong ngài nể tình…"
"Ngươi câm miệng lại!" Hứa Vinh chưa kịp nói hết câu đã bị Dư Phong quát.
Tuy trong không cam lòng nhưng cũng không dám nói thêm.
"Á.. Đau! Đạo trưởng tha mạng." Lâm Ly bị đau vội vàng hét lên:
"Ta… ta nghiêm túc là được chứ gì. Đừng đánh nữa mà!"
Không giở trò nữa? Dư Phong vẫn chưa tin, siết chặt dây trong tay cảnh cáo lần nữa.
Tuyệt đối không! Nghe Lâm Ly đảm bảo, Dư Phong mới bực bội ném dây trong tay ra.
Sợi dây này của Dư Phong có tên là Khốn Linh, một khi trói lên người yêu ma, mỗi một lần bị siết đều đau đớn như giày xéo.
Lâm Ly đau khó chịu nhăn mặt lại, hiện tại nàng đang trong thân xác của người thường, mọi đau đớn đều cảm nhận rõ ràng hơn.
Giây phút Dư Phong siết chặt dây, Lâm Ly còn nghĩ mình sắp đi đầu thai luôn rồi.
Lâm Ly dùng ánh mắt oán hận nhìn về phía Dư Phong:
"Ngươi thật là, ta dù là ma cũng là một tiểu cô nương, có cần phải mạnh tay vậy không? Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Không cần hỏi cũng biết chắc chắn chẳng có ai ưa."
"Ngươi vừa nói gì? Lặp lại lần nữa!" Dư Phong đen mặt, giọng vẫn như thường ngày nhưng khiến người ta ớn lạnh.
Lâm Ly vội vàng lắc đầu, ngoan ngoãn im lặng ngồi yên một chỗ không dám làm loạn.
Người trong phòng đều bị khí thế hung hăng của Dư Phong dọa sợ, không ai nói thêm một câu.
Ngay cả Mặc Thanh và Lâm Du Nhiên cũng nhận ra hôm nay tâm trạng Dư Phong không được tốt, mọi chuyện đều mặc hắn xử lý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!