Chương 25: Dương Thanh Huyền 2

Mặc Thanh quanh năm không được đi đâu xa, dĩ nhiên là chưa từng nghe qua.

Y vừa cất tiếng hỏi, không cần Dư Phong đáp đã có một người đứng cạnh nghe thấy nói xen vào:

"Nhìn ngươi có vẻ cũng là người tu đạo mà không biết Dương Thanh Huyền đạo trưởng là ai? Đúng thật là hiểu biết hạn hẹp!"

"Hắn là ai tại sao ta lại phải biết?"

Mặc Thanh không dưng lại bị người ta nói, dĩ nhiên là không cam lòng liền phản bác.

"Dĩ nhiên là cực kỳ tài giỏi rồi!" Lại một người khác nói thêm vào.

Người này là một lão bá, gã nhìn Mặc Thanh từ đầu xuống chân, lại nhìn thanh kiếm gỗ đeo sau lưng y nói:

"Tiểu tử, nhìn ngươi còn trẻ nhưng cũng là người tu đạo sao lại có thể không biết Dương Thanh Huyền được chứ? Dương đạo trưởng ấy à… người này được mệnh danh là chân tiên, tài giỏi không kém những môn phái trừ ma kia là mấy đâu!"

Mặc Thanh cười khẩy nói:

"Ta lại càng không tin, chỉ là một đạo sĩ giang hồ, chắc toàn là dùng mấy trò bịp bợm."

"Ngươi không được nói năng hồ đồ!"

Người lúc nãy nhìn Mặc Thanh tức giận nói:

"Đạo sĩ giang hồ thì đã sao? Dương đạo trưởng vừa mới xuất hiện chưa đầy ba năm đã thành danh, yêu ma quỷ quái gì chỉ cần nghe thấy tên đã khiếp vía!"

"Hơn nữa ngài ấy thấy người gặp khó khăn liền xuất hiện giúp đỡ. Lại chẳng như mấy môn phái gì gì đó, lớn thật đấy, oai thật đấy, nếu như không có tiền có mời được? Toàn được cái danh không!"

Mặc Thanh cảm thấy khó chịu, rõ là phái Sương Phong của y cũng thường ra ngoài hành thiện mà, nếu gặp nơi nào khó khăn cũng có bao giờ lấy tiền đâu?

Mặc Thanh còn muốn cãi thêm nhưng đã bị Dư Phong kéo ra ngoài.

Y vùng vẫy đi được một đoạn mức mặt nặng mày nhẹ tức giận nói:

"Sao lúc nãy ngươi lại cản không cho ta nói?"

Dư Phong đáp:

"Ở đó đông người như vậy, ngươi cãi thắng họ thì cũng có được gì đâu? Đừng phí thời gian nữa mau đi thôi."

Mặc Thanh càng nghĩ lại càng tức y hậm hực đứng yên một chỗ.

Dư Phong thấy vậy ngừng lại hỏi:

Lại làm sao nữa?

"Ta thực sự muốn xem rốt cuộc tên Dương Thanh Huyền kia tài giỏi lợi hại đến mức nào, có ba đầu sáu tay như người ta nói không!"

Dư Phong bật cười.

"Dương Thanh Huyền kia có làm gì ngươi đâu, sao nhìn ngươi như là muốn đi gây chuyện với hắn vậy?"

"Ta nghe cái tên đã thấy ghét, không được à? Tóm lại hoặc là ngươi đi cùng ta, hoặc là ở đây đợi ta đi một mình." Mặc Thanh kiên quyết nói.

Dư Phong phát hiện thì ra tiểu đạo trưởng này không những lười biếng, không biết trừ ma, nói năng vô lý, keo kiệt, ngủ nhiều, ăn nhiều giờ còn có thêm một tật xấu nữa là thích gây chuyện.

Để y đi một mình?

Hắn nào có dám.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!