Mặc Thanh cảm thấy tim mình như ngừng đập, cố giữ bình tĩnh lùi về sau vài bước.
Không đúng, bà ta bị mù sao còn nhớ rõ như thế? Nếu đã nhớ vậy sao không tự mình về luôn đi?
Tiếng bà cụ vẫn không ngừng cười nói bên tai.
"Chàng trai đưa ta về, được không?"
Lúc này bà ta đã tiến đến gần, cách Mặc Thanh không còn bao xa, tiếng gậy gỗ cũng càng ngày càng rõ.
Nhờ ánh trăng yếu ớt rọi xuống Mặc Thanh mới nhìn thấy.
Bà cụ này không hề có bóng!
Mặc Thanh tuy sợ hãi nhưng phản ứng rất nhanh, lập tức quay đầu một mạch bỏ chạy, chính vì thế không nhìn thấy đằng sau bà cụ từ từ ngẩng mặt lên.
Trên gương mặt bà ta, từng thớ da nhăn nhúm lại, vùng da dưới mắt trũng sâu xuống, dán chặt vào xương tạo thành một vết lõm đen ngòm.
Bà ta mỉm cười, nụ cười kéo đến tận mang tai.
Vẫn dùng chất giọng như cũ, bà ta nhìn theo bóng dáng Mặc Thanh thì thầm:
"Chạy… cũng thật là nhanh..."
Mặc Thanh không xác định được phương hướng chỉ biết cắm đầu cắm cổ về phía trước, giờ còn quan tâm là có đi lạc hay không cứ thoát thân đã rồi tính.
Thế nhưng dù y có cố thế nào, có chạy nhanh thế nào tiếng gậy gỗ vẫn rõ mồn một bám lấy không buông.
Ma không biết mệt nhưng Mặc Thanh thì đã mệt bở hơi tai, chạy được vài vòng y đã đổ mồ hôi đầm đìa.
"Không được, không được. Cứ chạy thế này cũng không phải là cách."
Mặc Thanh vừa nói vừa ngó xung quanh một lượt, nhìn thấy cách đó không xa chính là vài chồng củi người ta chất đống, ở giữa vừa đủ chỗ cho một người chui vào.
Hiện tại không còn sức để chạy tiếp nữa đành phải trốn đi trước vậy.
Mặc Thanh không còn lựa chọn, tiếng gậy lại càng ngày càng sát.
"Chàng trai trẻ cậu đâu rồi?" Bà lão ma quái kia không ngừng gọi.
Chỗ Mặc Thanh trốn cũng hơi khuất, y chỉ mong bà ta thật sự là một con ma mù không nhìn thấy nơi mình trốn.
Từng bước chân nặng nề vẫn không ngừng đi đi lại lại tìm kiếm.
Bà ta gần như là đi lướt qua chỗ Mặc Thanh ẩn nấp.
Y còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên tiếng bước chân quay ngược lại.
Mặc Thanh run rẩy cố thu mình vào trong góc.
Bà cụ đột ngột nghiêng đầu về hướng của y, dùng hốc mắt đen ngòm của mình ngó xung quanh.
Bà ta cất giọng khàn khàn lên dụ dỗ.
"Chàng trai… ta biết ngươi đang ở đây, đừng trốn nữa mau ra đây đi…"
Bà ta ngừng một lúc rồi nói tiếp:
"Sao lại trốn như vậy? Nhìn thấy người già mà không giúp, thật sự là không tốt đâu biết không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!