Edit: Tiêu Kỳ Y
Beta: Diệp Lăng Sa
"Không được." Thẩm thị từ nãy đến giờ luôn tỏ ra dáng vẻ yếu thế, vừa nghe xong đã trở nên cương quyết. Vượt lên trước một bước chắn trước mặt Ninh Như Trân, trợn mắt nhìn thẳng Ninh Như Ngọc nói: "Ngươi không thể ép người quá đáng như vậy!"
"Đây gọi là con ép người quá đáng sao? Đây chỉ là con lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi." Ninh Như Ngọc nhướn mày nhìn Thẩm thị. Ninh Như Trân là con gái bảo bối của bà ta, vậy Ninh Như Ngọc nàng là một cọng cỏ sao? Ninh Như Trân có thể không chút kiêng kỵ nào mà hạ độc nàng, vậy tại sao nàng lại không thể dùng phương pháp giống như vậy trừng phạt Ninh Như Trân? Ở đâu ra đạo lý không công bằng như vậy?
Đúng là buồn cười.
"Trân nhi dù sao cũng là muội muội của ngươi, ngươi trừng phạt như vậy là quá ác độc." Thẩm thị vừa nói vừa đứng lên, thuận tay kéo Ninh Như Trân đứng lên cùng, căm phẫn chỉ trích Ninh Như Ngọc lòng dạ độc ác.
"Thời điểm lúc Ngũ muội muội cho người hạ độc con cũng rất ác độc, thậm chí so với con lòng dạ càng ác độc hơn, hoàn toàn không để ý gì đến tình nghĩa tỷ muội. Tại sao người không nói Ngũ muội muội ác độc? Lần này con chỉ là đem phương pháp của nàng đã dùng áp dụng lại mà thôi!" Ninh Như Ngọc không chút yếu thế nào nói với Thẩm thị.
"Chúng ta đi!" Thẩm thị biết mình đuối lý, dù có cãi chày cãi cối cũng là mình vô lý. Không nỡ để con gái bảo bối chịu khổ, hết sức tức giận kéo Ninh Như Trân rời đi.
Từ thị khẽ ngẩng đầu, trong ánh mắt giấu giếm vẻ tức giận, đợi hai mẹ con Thẩm thị ra ngoài, mới quay đầu nói với Ninh Như Ngọc: "Đình Đình, chờ lát nữa cha con trở về, ta sẽ đem chân tướng chuyện này nói cho cha con biết, kêu cha con mời các trưởng lão trong tộc tới phân xử. Nhân tiện ta cũng trở về Uy Viễn Hầu phủ một chuyến, mời ngoại tổ mẫu, đại cữu cữu, nhị cữu cữu, tam cữu cữu đến làm chủ cho con.
À, đúng rồi, cũng phải đi nói một tiếng với Vũ An Hầu, con là vị hôn thê của hắn, chuyện này hắn cũng có quyền được biết. Chờ bọn họ tới đông đủ rồi, sẽ thay con lấy lại công đạo, con nói xem như vậy có được không?"
Khóe miệng Ninh Như Ngọc hướng lên một chút, trong ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý, thầm nói nương của nàng thật là lợi hại, đúng là gừng càng già càng cay! Hai tay ôm lấy cánh tay Từ thị nói: "Nương nói được là được."
Nghe vậy, Thẩm thị đang đi ra ngoài bỗng dừng bước, nhíu mày, nếu như bà cứ đi như vậy, tất cả những gì bà làm vừa rồi đều là uổng phí. Bà nghiêng đầu nhìn con gái bên cạnh một chút, là một tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người, bà làm sao có thể để con bà uống chén thuốc độc đó được? Thẩm thị vô cùng rối rắm.
Mà thời điểm bà còn đang do dự không biết nên làm gì, đột nhiên Ninh Như Trân thoát khỏi tay bà, xoay người chạy ngược trở lại, hướng về phía Ninh Như Ngọc căm hận nói: "Ngươi muốn ta uống chén thuốc có độc đó, ta sẽ uống. Ta uống rồi, ân oán giữa chúng ta liền xóa bỏ đúng không?"
"Ừ." Ninh Như Ngọc nói dứt khoát: "Chỉ cần ngươi uống, ta sẽ không so đo chuyện này nữa."
"Được. Ta uống!" Ninh Như Trân đột nhiên ưỡn ngực, giống như là vừa đưa ra một quyết định lớn vậy, lớn tiếng nói: "Hy vọng ngươi nói được làm được!"
"Đương nhiên." Ninh Như Ngọc nhướn mày.
"Trân nhi!" Thẩm thị chạy lại, vô cùng đau lòng ôm Ninh Như Trân vào trong ngực, nhìn Ninh Như Ngọc vội vàng nói: "Ta thay nó uống, để ta thay nó uống!"
Từ thị nghe vậy nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng nụ cười không đạt đến đáy mắt, mỉa mai nhìn Thẩm thị: "Ta nói này Đại tẩu, đây là chuyện giữa tỷ muội các nàng, đương nhiên sẽ dùng phương pháp của tỷ muội các nàng giải quyết, tẩu và ta không nên xen vào thì hơn!"
Ninh Như Trân nghe lời này, tránh khỏi ngực Thẩm thị, ngẩng đầu nói: "Ta sẽ tự mình uống, ai làm người đó chịu!"
Ninh Như Ngọc nhìn chằm chằm Ninh Như Trân, thật muốn khen nàng ta một câu quyết đoán, nếu như không phải cùng nàng ta có sát thân thù thì nàng cũng muốn cho nàng ta một cái vỗ tay!
Sau đó hai người Thẩm thị và Ninh Như Trân nói thầm vài câu, Ninh Như Trân vẫn giữ ý định muốn tự giải quyết chuyện này, Thẩm thị không biết làm sao chỉ đành đồng ý, lúc này cũng không nói gì nữa.
Ninh Như Ngọc gọi nha hoàn Bích Liên đến, thấp giọng nói nhỏ mấy câu, Bích Liên nhận lệnh lập tức xoay người rời đi. Qua một lúc lâu, bưng tới một chén thuốc mùi vị rất khó ngửi.
Nước màu đen, xen lẫn trong đó còn có mùi rất lạ, cực kỳ gay mũi. Bích Liên bưng chén thuốc còn chưa tới gần, Ninh Như Trân đã không nhịn được dùng khăn bịt mũi, cau mày, chính là bộ dạng muốn cướp đường mà chạy.
Ninh Như Ngọc thấy bộ dạng nàng ta liền buồn cười, nhướn mày châm chọc nói: "Vừa rồi là ai nói ai làm người đó chịu, bây giờ thuốc đã tới, nhân lúc còn nóng Ngũ muội muội mau uống đi."
"Ta uống." Thẩm thị vội vàng đi tới cầm chén thuốc lại bị Ninh Như Trân ngăn lại: "Con uống." Nói xong liền đoạt chén thuốc từ trong tay Bích Liên, nín một hơi, ngửa đầu liền uống chén thuốc màu đen đó vào.
Chén thuốc đó khi uống vào trong miệng ngược lại không ngửi được mùi kỳ lạ khó ngửi như vừa rồi, cũng may chén thuốc không lớn, có thể giả bộ xem nó là cháo, không lâu sau Ninh Như Trân đã uống xong.
Đem chén thuốc ném qua một bên, nhìn cũng không thèm nhìn. Ninh Như Trân dùng khăn lau miệng, kiêu ngạo nhìn về phía Ninh Như Ngọc: "Chuyện này đến đây là xong rồi chứ?"
"Ân oán giữa chúng ta xóa bỏ, ngươi có thể đi." Ninh Như Ngọc cũng không muốn dây dưa cùng Thẩm thị và Ninh Như Trân nữa, lãnh đạm hạ lệnh đuổi khách.
"Chúng ta đi." Thẩm thị đỡ Ninh Như Trân, không quay đầu lại xoay người rời đi, nghẹn một bụng oán hận rời khỏi Y Lan Viện.
Lúc hai người ra đến bên ngoài trời đã chạng vạng tối, Ninh Như Trân bị gió lạnh thổi tới, không nhịn được liền run lập cập. Lạnh quá, một luồng khí lạnh chạy tới chạy lui trong bụng nàng, giống như một con rắn lạnh băng đang trườn bò bên trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!