Chương 46: (Vô Đề)

Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y (Noãn Noãn)

Xe ngựa chuyển động, dần dần rời xa Phật Duyên Tự.

Xe ngựa Uy Viễn Hầu phủ chạy nhanh về phía trước, Ninh Như Ngọc cố ý dặn dò phu xe lái xe ngựa chạy nhanh lên, tốt nhất là cách xa xe ngựa của Đường thị phía sau một chút. Ngô thị không hiểu nên hỏi nàng vội vã như vậy làm gì, Ninh Như Ngọc tùy ý tìm một cái cớ, nói đi ra ngoài lâu như vậy nên nhớ Ngoại tổ mẫu, nàng muốn mau chóng trở về để đưa bùa bình an mình cầu được cho Hạo biểu ca.

Ngô thị nghe Ninh Như Ngọc nói, lại nghĩ tới chuyện Từ Thành Chí và Từ Sùng Hạo sắp phải rời kinh thành dẫn binh đi Tây nam, không khỏi lại buồn trong lòng.

Ninh Như Ngọc thầm nghĩ, mình nói lời không nên nói rồi, vội vàng an ủi Ngô thị: "Đại cữu mẫu không cần phải lo lắng. Đại cữu và Hạo biểu ca dũng mãnh thiện chiến, vô cùng uy vũ. Chúng ta cầu bùa bình an cho bọn họ, nhất định có thể phù hộ bọn hò chiến thắng trở về, bình an thuận lợi."

Ngô thị sờ sờ đầu nàng, trên mặt nặn ra nụ cười trấn an: "Đình Đình nói đúng."

Sau đó Ninh Như Ngọc lại nói rất nhiều lời dễ nghe dỗ cho Ngô thị vui vẻ, mới làm cho tâm tình của Ngô thị tốt lên.

Xe ngựa chạy nhanh trên đường, bỏ xa xe ngựa của Đường thị bọn họ phía sau. Sau đó hai bên cũng không cùng lúc xuất hiện nữa, Ninh Như Ngọc và Ngô thị một đường thuận lợi trở về Uy Viễn Hầu phủ.

Ninh Như Ngọc cùng Ngô thị đi đến Phúc Hạc Đường gặp lão phu nhân Dương thị trước, nói chuyện một lúc sau đó Ngô thị cáo lui về nhìn Từ Thành Chí. Ninh Như Ngọc thì ngồi lại phụng bồi lão phu nhân Dương thị thêm một chút mới nói muốn đi thăm Từ Sùng Hạo, phải đưa bùa bình an mình cầu được cho hắn. Lão phu nhân Dương thị lúc này cũng đồng ý.

Từ Phúc Hạc Đường lui ra ngoài, Ninh Như Ngọc trực tiếp đi đến phòng Từ Sùng Hạo tìm hắn, đúng lúc Từ Sùng Hạo cũng đang ở đó, Ninh Như Ngọc liền đưa bùa bình an cho hắn.

Sau đó qua một ngày, thánh chỉ của triều đình truyền xuống Uy Viễn Hầu phủ, ba ngày sau Từ Thành Chí và Từ Sùng Hạo sẽ lên đường đi Tây nam, bầu không khí ở Uy Viễn Hầu phủ càng thêm nặng nề.

Lại qua một ngày, sắp tới ngày ly biệt, Từ Sùng Hạo bỗng nhiên sai người truyền lời đến Ninh Như Ngọc, nói là có chuyện tìm nàng, Ninh Như Ngọc cũng không hỏi nhiều liền đi gặp hắn.

Từ Sùng Hạo thấy Ninh Như Ngọc đến nơi hẹn đúng giờ, trong lòng rất vui vẻ, cười ôn nhu nói: "Ta có quà muốn tặng muội."

Ninh Như Ngọc hoạt bát nháy mắt một cái, cười hỏi: "Quà gì vậy?"

Từ Sùng Hạo lấy ra một cái hộp, đưa đến trước mặt Ninh Như Ngọc: "Mở ra xem thử đi."

Ninh Như Ngọc nhận lấy cái hộp, mở nắp ra, bên trong hộp để một đôi vòng tay ngọc bích trong suốt óng ánh, như có nước chuyển động bên trong vòng, xinh đẹp cực kỳ.

"Vòng tay thật là đẹp." Ninh Như Ngọc bị vòng ngọc bích trước mắt làm cho dao động, đôi mi thanh tú toát ra nụ cười, không nhịn được mà khen một câu.

Từ Sùng Hạo nhìn gương mặt trắng nõn của Ninh Như Ngọc, thầm nói trong lòng: Vòng tay có xinh đẹp hơn nữa cũng không đẹp bằng muội.

Vòng tay ngọc bích có đẹp thì cũng là vật chết, cũng không đẹp bằng Ninh Như Ngọc trước mặt. Mi mắt nàng linh động xinh đẹp tuyệt trần, biểu tình sinh động hoạt bát, một cái nhăn mày một tiếng cười cũng đều khắc sâu trong lòng Từ Sùng Hạo, nàng chính là khối ngọc xinh đẹp nhất trong lòng hắn.

Ninh Như Ngọc rất thích vòng tay Từ Sùng Hạo tặng, vui vẻ nhận lấy: "Hạo biểu ca, ca tặng muội vòng tay rất đẹp, muội rất thích."

Từ Sùng Hạo cười nhìn nàng, hắn đưa tay sờ sờ đầu nàng giống như khi còn bé. Nàng có thể thích vòng tay hắn tặng, so với cái gì cũng tốt hơn, trong lòng ngọt ngào ấm áp giống như là Ninh Như Ngọc nói thích hắn vậy, ôn nhu nói: "Muội thích là tốt rồi."

"Cảm ơn Hạo biểu ca." Ninh Như Ngọc cầm lấy hộp đựng vòng tay, cười ngọt ngào nói.

Trong lòng Từ Sùng Hạo vui vẻ, nói với Ninh Như Ngọc: "Ta đã an bài hạ nhân ở trong vườn làm thịt nướng, lát nữa chúng ta cùng qua đó đi."

"Được nha." Ánh mắt Ninh Như Ngọc sáng như sao, đã lâu rồi chưa ăn thịt nướng, suy nghĩ một chút đã cảm thấy rất muốn ăn rồi.

Sau đó, hai người đến vườn làm thịt nướng ăn, lúc đến nơi đó đã thấy hai hạ nhân bố trí xong giá để nướng thịt, các loại gia vị, cùng với hai mâm thịt đã cắt xong.

Ninh Như Ngọc nhìn xung quanh, trừ hai hạ nhân phụ trách bố trí ra cũng chỉ có hai người là nàng và Từ Sùng Hạo, nghi ngờ nói: "Sao chỉ có hai người chúng ta, những người khác đâu?"

"Chỉ có hai người chúng ta, ta không thông báo với những người khác. Đợi chúng ta nướng xong sẽ sai người đưa đến cho bọn họ là được, quá nhiều người ở bên này, phong cảnh trong vườn cũng không tốt." Từ Sùng Hạo nói.

Ninh Như Ngọc không hiểu vì sao nhiều người lại ảnh hưởng đến phong cảnh trong vườn, ăn thịt nướng không phải là càng có nhiều người thì càng náo nhiệt sao? Có điều nàng rất nhanh đã hiểu được dụng ý vì sao Từ Sùng Hạo lại làm như vậy. Đây là Từ Sùng Hạo muốn một mình ở chung một chỗ với nàng, nên mới cố ý không thông báo cho những người khác.

Đáy lòng không khỏi thở dài một hơi, nàng hiểu tâm tư của Từ Sùng Hạo đối với mình, nhưng nàng không có biện pháp nào đáp lại hắn. Một là nàng đã không phải là Ninh Như Ngọc trước kia, hai là nàng đã có hôn ước với Hoắc Viễn Hành, chuyện này căn bản không có cách nào thay đổi được sự thật.

Bây giờ Từ Sùng Hạo sắp phải theo Từ Thành Chí xuất chinh đi Tây nam, vì không muốn ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, giờ phút mấu chốt này Ninh Như Ngọc không tiện nói với hắn những chuyện này. Biết rõ hắn tự ý sắp xếp như vậy là không đúng, nàng cũng không muốn nói ra những chuyện phá hư bầu không khí này, trên mặt lộ ra nụ cười nói: "Vẫn là Hạo biểu ca suy nghĩ chu đáo, vậy muội đi nướng thịt, một lát nữa sẽ đưa một ít qua cho tổ mẫu và Đại cữu mẫu các nàng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!