Chương 42: Quỷ diện tướng quân sủng kiều nương

✵ Chương 042 ✵

Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y (Noãn Noãn)

Từ thị liếc Ninh Khánh An một cái, sao lại có dáng vẻ không dễ nói chuyện như vậy, sau đó kéo Ninh Như Ngọc nói: "Đừng để ý cha con, con lo lắng cho bọn họ cũng đúng thôi."

"Vâng." Ninh Như Ngọc cười một tiếng.

Từ thị lại nói: "Sáng sớm mai sẽ có người ở Uy Viễn Hầu phủ tới đón con, con qua đó ở vài ngày đi."

Mấy ngày nữa Đại cữu và Đại biểu ca phải dẫn binh đi tây nam, nếu còn không đi gặp một chút, lần sau gặp mặt cũng không biết là khi nào. Trước đó nàng và Từ Sùng Hạo xảy ra bất hòa cũng không quá nghiêm trọng, ngày thường bọn họ đều rất thích nàng, luôn đối tốt với nàng, một mực cưng chiều và che chở cho nàng, nếu ngày mai nàng còn không qua đó đúng là không thể nào nói nổi.

Ninh Như Ngọc bỏ xuống những rối rắm trong lòng, gật đầu đáp ứng: "Vâng, ngày mai con sẽ qua đó ở mấy ngày."

Sáng sớm ngày hôm sau, người ở Uy Viễn Hầu phủ đã tới rồi. Ninh Như Ngọc sắp xếp ổn thỏa xong, dẫn theo Bích Hà ngồi lên xe ngựa đến Uy Viễn Hầu phủ thăm Ngoại tổ mẫu Dương thị.

Trước khi rời đi, Ninh Như Ngọc hỏi Từ thị: "Con có nên đi bẩm báo cho tổ mẫu một tiếng không?"

Từ thị biết ý nàng, đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói: "Tối qua cha con đã nói với lão phu nhân rồi, con không cần phải đi bẩm báo nữa. Cha con cũng đã nói, con cứ trực tiếp đến Uy Viễn Hầu phủ đi."

Vì biết lão phu nhân La thị không thích Ninh Như Ngọc, Ninh Khánh An đã sớm bẩm báo một tiếng cho lão phu nhân La thị, cũng miễn cho Ninh Như Ngọc lại đi bẩm báo trước mặt lão phu nhân một lần nữa, tránh cho lão phu nhân La thị lại làm khó Ninh Như Ngọc.

"Vẫn là cha nghĩ chu toàn." Ninh Như Ngọc cười ngọt ngào nói, trên mặt hiện lên má lúm đồng tiền rất đáng yêu, mi mắt cong cong như tranh vẽ vậy.

"Được rồi, con mau đi đi, đừng trì hoãn nữa." Từ thị cười dắt tay Ninh Như Ngọc, hai mẹ con một đường đi thẳng ra ngoài. Ra khỏi Quế Hương Uyển, Từ thị dẫn Ninh Như Ngọc đến cửa thùy hoa, nhìn Bích Hà đỡ Ninh Như Ngọc lên xe ngựa của Uy Viễn Hầu phủ, lại cẩn thận dặn dò mấy câu với hạ nhân ở Uy Viễn Hầu phủ, để bọn họ chăm sóc cho Ninh Như Ngọc trên đường đi bà mới yên lòng. Hạ nhân ở Uy Viễn Hầu phủ cung kính nói vâng để cho Từ thị yên tâm.

Từ thị đưa mắt nhìn xe ngựa ra khỏi Ngụy Quốc Công phủ mới quay về.

Xe ngựa chậm rãi đi ra Ngụy Quốc Công phủ, ra khỏi cửa liền quẹo phải, từ đường hẻm chạy nhanh ra ngoài, chạy trên đường phố lớn đi đến Uy Viễn Hầu phủ.

Ninh Như Ngọc ngồi trên xe ngựa, xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ nhìn cảnh tượng trên đường đi. Dọc trên đường phố bày rất nhiều sạp nhỏ, nào là bán kẹo đường, bán tượng đất, còn bán rất nhiều thứ. Ngoài ra còn có chơi xiếc, tiếng gào thét xung quanh không ngừng vang lên, vô cùng náo nhiệt.

Một đường thuận lợi đến Uy Viễn Hầu phủ. Ngô thị nghe Ninh Như Ngọc đến, vội vàng dẫn người ra đón nàng. Trên đường gặp được Trương thị và Vương thị nghe được tin tức cũng vội vả chạy tới, ba người liền cùng nhau tới cửa thùy hoa đón Ninh Như Ngọc.

Trên mặt cả ba đều là nụ cười vui mừng, bọn họ chỉ cần nhìn đứa cháu ngoại này liền rất vui vẻ, bộ dạng rất nhiệt tình, tựa như tiếp đón không phải là cháu ngoại gái mà là đang tiếp một khách quý vậy.

Nguyên nhân chính là, thứ nhất là trong lòng cả ba người đều thích Ninh Như Ngọc xinh đẹp đáng yêu, nhìn thấy nàng liền hết sức vui mừng. Bọn họ và cô em chồng Từ thị này thường xuyên qua lại, quan hệ giữa mọi người cũng hòa thuận, đương nhiên là gần gũi thân thiết.

Hai là, bây giờ Ninh Như Ngọc đã trở thành vị hôn thê của Vũ An Hầu. Thân phận của Vũ An Hầu tôn quý, lại là tâm phúc trước mặt Cảnh Tuyên Đế, là đối tượng nịnh bợ của nhiều người. Vũ An Hầu rất hài lòng cũng rất để tâm đến vị hôn thê Ninh Như Ngọc này, bọn họ đều đã nhìn thấy, đương nhiên cũng sẽ đối xử tốt với Ninh Như Ngọc, chỉ có tốt chứ không có xấu.

Ba người làm như vậy, có điều không giống với lão phu nhân La thị ngu xuẩn kia. Không phải ai cũng là người ngu, không phải ai cũng có tâm tư bất chính, cái này không có quan hệ gì đến nịnh bợ, có điều đây là phản ứng tự nhiên, tránh hung tìm lợi, nguyện ý thân cận để bản thân mình có lợi mà thôi.

"Đại cữu mẫu, Nhị cữu mẫu, Tam cữu mẫu." Ninh Như Ngọc đỡ tay Bích Hà xuống xe ngựa, hành lễ với ba vị cữu mẫu.

"Mau đứng lên, mau đứng lên." Ngô thị bước nhanh về phía trước đỡ Ninh Như Ngọc đứng lên, cười hòa nhã kéo tay nàng: "Biết con muốn qua đây, sáng sớm ta liền phân phó người đi đón con. Ngoại tổ mẫu con đang đợi con ở Phúc Hạc Đường, chúng ta mau qua đó đi." Vừa nói vừa dắt tay Ninh Như Ngọc đi đến Phúc Hạc Đường.

Phúc Hạc Đường không xa, đi một khắc đồng hồ là đến. Những người giữ cửa nhìn thấy bọn họ từ phía xa liền vội vàng đi vào thông báo. Đến khi Ninh Như Ngọc cùng bọn họ đến, lão phu nhân Dương thị cũng đã sớm nhận được tin tức, tay đỡ nha hoàn đi ra đón bọn họ.

"Ngoại tổ mẫu." Ninh Như Ngọc nhanh chóng bước đến gần lão phu nhân Dương thị, ngoan ngoãn hành lễ với bà.

"Cháu ngoan của ta, mau đến bên Ngoại tổ mẫu." Lão phu nhân Dương thị tươi cười gọi Ninh Như Ngọc đến bên người, Ninh Như Ngọc nghe vậy liền tiến lên phía trước. Lão phu nhân Dương thị dịu dàng nắm tay nàng, quan sát nàng tỉ mỉ. Mi mắt xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt sáng như sao, gương mặt trắng nõn mịn màng, mỗi một nơi đều giống như đúc lúc Từ thị còn trẻ, chính là một bản sao của Từ thị.

Từ thị là nữ nhi duy nhất của lão phu nhân Dương thị, cũng là đứa con bà yêu thương nhất, yêu ai yêu cả đường đi, đương nhiên Ninh Như Ngọc cũng là cháu ngoại gái bà thích thất.

Lão phu nhân Dương thị cười nói: "Hôm qua nghe nói con muốn tới đây, ta liền ra lệnh cho người đi mua hạt mè đường Thực Vị Trai con thích ăn, còn làm *Mai hoa cao và thiên tằng tô mà con thích, bây giờ đang bày ở phòng khách, chúng ta mau qua đó thôi." Vừa nói vừa kéo Ninh Như Ngọc đi đến phòng khách bên kia.

*Mai hoa cao(): Bánh hoa mai

*Thiên tằng tô(): Bánh bơ xốp xếp tầng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!