✵ Chương 041 ✵
Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y(Noãn Noãn)
Từ Sùng Hạo móc từ trên người ra một viên thuốc tròn màu đen, bề ngoài bóng loáng, lớn bằng ngón tay cái, chỉ ngửi thôi cũng đã ngửi thấy một mùi rất đắng. Không biết là dùng những nguyên liệu nào làm ra, xem ra đó không phải là đồ tốt gì, dù sao thì đó cũng là thuốc độc khiến cho người khác thủng ruột nát bụng.
Tay Từ Sùng Hạo cầm viên thuốc độc, cố ý đem viên thuốc đó tới trước mặt Ninh Như Trân, để cho nàng ta có thể nhìn thấy rõ ràng viên thuốc. Bên khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười nguy hiểm, nói: "Ăn thuốc độc này vào, rất nhanh liền bị độc phát. Nếu như ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bảo đảm sẽ không ra ngoài nói bậy nói bạ bôi xấu thanh danh của Đình Đình, ta sẽ cho ngươi thuốc giải. Sau khi dùng thuốc giải, có thể bình an trong một tháng.
Một tháng sau, nếu ngươi vẫn thành thành thật thật, ta sẽ cho ngươi thêm thuốc giải. Nếu không, ngươi chờ bị thủng ruột nát bụng mà chết đi!"
"..." Không muốn, không muốn. Cầu các ngươi...
Sắc mặt của Ninh Như Trân càng trở nên nhợt nhạt, mồ hôi lạnh từ trên trán nàng chảy xuống. Kiểu chết thủng ruột nát bụng quá ác độc, quá đáng sợ. Nàng vừa nghĩ tới hình ảnh đó không nhịn được cả người đều phát run, rùng mình từ dưới bàn chân lên thẳng tới đỉnh đầu. Những kiêu căng phách lối lúc trước không còn sót lại chút gì, trong lòng chỉ còn lại sợ hãi và sợ hãi.
"Hạo biểu ca, ca còn nói chuyện với nàng ta làm gì? Nàng ta trước kia hạ độc muội, vốn đã định bỏ qua cho nàng ta, nhưng nàng ta là người hồ đồ ngu xuẩn, thứ người như vậy căn bản không cần phải nói lời vô ích nữa. Trực tiếp cho nàng ta ăn thuốc độc đi, tránh cho nàng ta lại nhảy ra!" Lúc trước Ninh Như Ngọc cho Ninh Như Trân uống một chén thuốc tiêu chảy, coi như là đã xóa bỏ ân oán giữa hai người, nhưng Ninh Như Trân là kẻ tâm tư ác độc, căn bản không biết có chừng mực là gì, thỉnh thoảng vẫn còn nhảy ra khiêu khích nàng. Lần trước là nàng mềm lòng nương tay, hôm nay Ninh Như Trân rơi vào tay bọn họ coi như là nàng ta xui xẻo. Dù sao cũng phải để nàng ta trả giá thật lớn cho những hành động của mình, lần này phải trừng trị nàng ta, không để cho nàng ta có cơ hội tác quái nữa.
"..." Không muốn, không muốn. Cứu mạng, cứu mạng!
Trên mặt Ninh Như Trân tràn đầy vẻ hoảng sợ, nếu như nàng ta có thể lên tiếng, chắc hẳn tiếng thét chói tai có thể xuyên thủng màng nhĩ của người khác. Có điều rất đáng tiếc, nàng ta căn bản không có cơ hội này.
Tay trái Từ Sùng Hạo nắm xương cằm Ninh Như Trân, cưỡng ép nàng ta há miệng ra, tay phải cầm thuốc độc thuận thế nhét vào trong miệng nàng ta, hơn nữa còn nhét đến cổ họng trong miệng. Thuốc độc vào miệng là tan, nàng ta chỉ có thể nuốt vào thực quản.
Nàng ta ăn hết viên thuốc khiến cho người ăn vào bị thủng ruột nát bụng mà chết! Trong nháy mắt, Ninh Như Trân cảm thấy từ cổ họng đến thực quản rồi đến dạ dày đều nóng đau như lửa đốt, nhất định là chất độc đã bắt đầu phát tác, nhất định là chất độc đang ăn mòn cổ họng, thực quản và dạ dày của nàng. Nàng liều mạng lấy tay chụp lấy cổ họng, ý đồ muốn phun thuốc độc đã nuốt xuống ra.
Nàng không muốn chết, nàng không được chết...
Chân Ninh Như Trân mềm nhũn té quỵ xuống đất, nước mắt ào ào chảy xuống. Nàng đưa tay ra hướng về phía Từ Sùng Hạo, mặt đầy bi thương cầu xin tha thứ, cầu hắn cho nàng thuốc giải. Nàng không nói được lời nào, vì đã bị Từ Sùng Hạo điểm huyệt câm, chỉ có thể giống như kẻ điên cố gắng điều động bắp thịt trên mặt. Gương mặt nàng ta đầy vẻ dữ tợn biểu đạt dục vọng muốn sống, cố gắng hết sức há miệng ra, tay chỉ miệng mình ý muốn cầu thuốc giải.
Nhưng dường như là Từ Sùng Hạo ngại nàng ta quá bẩn, tránh nàng ta như tránh ôn dịch, mặt đầy chán ghét nói: "Ngươi cầu xin ta cũng vô dụng, ngươi hẳn phải cầu xin Đình Đình. Ban đầu là ngươi lòng dạ độc ác hạ độc Đình Đình, nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay. Lần trước Đình Đình bỏ qua cho ngươi, ngươi không những không biết hối cải, hôm nay còn tiếp tục muốn hại muội ấy. Đây là trừng phạt dành cho ngươi, nếu ngươi muốn có thuốc giải thì cầu xin Đình Đình đi."
Ninh Như Trân nghe được, dục vọng muốn sống khiến nàng bò tới chỗ Ninh Như Ngọc. Nàng đưa tay kéo y phục của Ninh Như Ngọc, không tiếng động ngẩng đầu cầu xin Ninh Như Ngọc, gương mặt nhợt nhạt không có chút huyết sắc nào, chỉ còn lại vẻ mặt cầu xin cùng hối hận.
Ninh Như Ngọc tránh sang một bên, không để cho Ninh Như Trân kéo váy nàng, mà đứng bên cạnh thờ ơ nhìn Ninh Như Trân, không hề dao động đối với cầu xin của nàng ta.
Người như Ninh Như Trân nên để cho nàng ta bị hành hạ nhiều một chút, chỉ có làm cho nàng ta chịu nhiều đau khổ, như vậy mới có thể nhớ kỹ về sau không tái phạm nữa.
Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi bỏ qua cho ta... Ninh Như Trân quỳ xuống đất dập đầu với Ninh Như Ngọc. Lúc này nàng vừa đau vừa hận Ninh Như Ngọc, chỉ mong Ninh Như Ngọc có thể nương tay buông tha cho nàng. Nàng thậm chí còn có chút hối hận vì ban đầu đã nghe lời thị vệ kia hạ độc Ninh Như Ngọc, làm con cờ cho người khác. Nàng càng hối hận ban đầu không trực tiếp độc chết Ninh Như Ngọc, để cho hôm nay Ninh Như Ngọc có cơ hội hành hạ nàng.
Nàng như vậy lại càng nổi lên oán hận với sự ra đời của Ninh Như Ngọc, tại sao Ninh Như Ngọc lại sinh ra ở Ngụy Quốc Công phủ? Làm chuyện gì cũng đều mạnh hơn nàng, khiến cho nàng không cam lòng sống trong đau khổ. Tất cả mọi chuyện đều là Ninh Như Ngọc sai, Ninh Như Ngọc còn sống chính là một sai lầm.
Ninh Như Trân đã rơi vào trạng thái phân liệt, trên mặt vẫn luôn ra vẻ cầu xin tha thứ, trong lòng lại đang điên cuồng oán hận. Nàng không tìm được nguyên nhân nào từ trên người mình, chỉ đem hết tất cả tội trạng đổ lên đầu người khác. Nhưng nếu nàng muốn sống thì không khỏi không cúi đầu với Ninh Như Ngọc, không thể không cầu xin Ninh Như Ngọc tha cho nàng một mạng. Nàng vô cùng mâu thuẫn, trong lòng kịch liệt đấu tranh, thống khổ ôm lấy đầu, nằm co trên đất không ngừng run rẩy.
Từ Sùng Hạo tiến lên hỏi: "Sau này ngươi còn đối nghịch với Đình Đình nữa không? Còn cố ý bêu xấu muội ấy nữa không?"
Tinh thần và thể xác đồng thời hành hạ, Ninh Như Trân chỉ muốn sống, đầu tiên là gật đầu một cái, sau đó ý thức được mình biểu đạt sai rồi, lại không ngừng vội vàng gật đầu như gõ trống.
Mồ hôi theo trán Ninh Như Trân trượt xuống gò má, hòa với phấn trên mặt. Bên trái một vùng đen, bên phải một vùng đỏ, xấu xí đến nỗi làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Từ Sùng Hạo nhìn nàng ta bị dạy dỗ, hành hạ cũng đã hành hạ xong, nàng ta trúng chất độc này, khẳng định sau này cũng không dám tác quái nữa, chỉ biết thành thành thật thật mà sống. Hắn nói với Ninh Như Ngọc: "Đình Đình, ta thấy cũng ổn rồi, đợi thêm nữa chỉ sợ tính mạng của nàng ta cũng không còn, hay là đưa thuốc giải cho nàng ta đi."
Nếu như có thể, Ninh Như Ngọc thật muốn thay nguyên chủ thân thể này báo thù, có điều bây giờ không phải là thời cơ tốt để giết Ninh Như Trân, hơn nữa nếu làm vậy mình và Từ Sùng Hạo sẽ rước họa vào thân, liền gật đầu: "Đưa thuốc giải cho nàng ta đi."
Từ Sùng Hạo tiến lên phía trước, lấy từ trên người một viên thuốc màu trắng ra, nắm xương cằm của Ninh Như Trân sau đó nhét thuốc vào miệng nàng ta.
Ninh Như Trân ăn xong thuốc giải, cả người nằm trên đất cũng không phát run nữa, từ từ an tĩnh lại, ý thức bắt đầu khôi phục, tình trạng phân liệt cũng dần dần biến mất, giống như vừa trải qua cuộc chiến đấu ác liệt lại tìm về được một cái mạng.
"Ngươi phải nhớ kỹ, thuốc giải này chỉ có tác dụng trong một tháng. Một tháng sau ngươi phải uống thuốc giải tiếp, nếu không thì sẽ bị thủng ruột nát bụng mà chết." Từ Sùng Hạo cảnh cáo Ninh Như Trân lần nữa: "Bây giờ ta có thể giải huyệt câm cho ngươi, sau đó ngươi có thể đi. Nhưng nếu ngươi kêu người đến bắt bọn ta, hoặc là đem chuyện hôm nay tiết lộ ra ngoài nửa chữ, một tháng sau ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện có được thuốc giải, chờ bị thủng ruột nát bụng mà chết đi!"
Ninh Như Trân vội vàng lấy tay che miệng, nhìn về phía Từ Sùng Hạo tỏ ý nàng tuyệt đối sẽ không nói ra, cầu xin hắn bỏ qua cho nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!