Chương 40: (Vô Đề)

Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y (Noãn Noãn)

"Đau..." Ninh Như Ngọc cau mày.

Thanh âm này vào tai Hoắc Viễn Hành như đang kháng nghị hành động tàn bạo của hắn. Hoắc Viễn Hành dừng lại một chút, buông hàm răng đang cắn môi nàng ra, đổi thành hôn môi nàng. Cuối cùng từ một động vật ăn thịt hung dữ dường như biến thành lão sơn dương ôn nhu, hôn từng chút một, động tác dịu dàng, giống như đang đối với trân bảo hiếm thấy vậy.

Đối với biến hóa phong vân quỷ quyệt này của Hoắc Viễn Hành, Ninh Như Ngọc có chút ngẩn ra, nàng không tưởng tượng ra được núi băng ngàn năm hóa thành động vật ăn thịt như thế nào, nàng còn tưởng rằng cả đời này hắn sẽ như ngọn núi bất động, thanh tâm quả dục, không muốn không cầu. Có điều bây giờ xem ra cũng không phải như vậy, biểu hiện của Hoắc Viễn Hành so với hình dáng trong tưởng tượng của nàng còn khoa trương hơn nhiều, cũng bá đạo hơn nhiều.

Bộ dạng bây giờ của hắn so với bề ngoài lạnh lùng lãnh đạm đúng thật là khác nhau rất xa!

Dường như cảm giác được ánh mắt lơ lửng, tư tưởng không tâp trung của nàng, ánh mắt thâm sâu như đầm nước của Hoắc Viễn Hành trong khoảnh khắc lại xuất hiện thêm một tầng khí lạnh, tựa như là trừng phạt, hắn cắn mạnh môi nàng một cái sau đó mới buông ra.

"Đau!" Cuối cùng Ninh Như Ngọc cũng có cơ hội nói chuyện, tay che lại môi vừa bị cắn, ánh mắt giận dữ trừng hắn, lần này ngược lại nàng không còn sợ nữa. Lúc hắn hóa thân thành sói đói đánh về phía thỏ trắng nhỏ là nàng, hình tượng của hắn trong lòng nàng cũng đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất. Sự thật chứng minh hắn cũng không phải là lạnh lùng vô tâm như vậy, một khắc kia tâm tình của hắn vẫn lộ ra ngoài.

Hoắc Viễn Hành nhìn nàng, lấy tay nàng đang che miệng xuống, ngón tay mơn trớn cánh môi vừa bị hắn cắn qua, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra ý cười như có như không, trầm giọng nói: "Biết đau thì tốt, nhớ kỹ lần sau đừng phạm sai lầm."

Ninh Như Ngọc rất nhanh đã suy nghĩ trong đầu, đây là hắn uy hiếp nàng, nếu lần sau nàng còn phạm sai sẽ như thế nào? Có điều vấn đề này rất nhanh đã có câu trả lời, giọng nói âm lạnh như băng của Hoắc Viễn Hành lướt qua tai nàng: "Lần sau còn chọc ta, ta sẽ từng miếng từng miếng ăn nàng vào bụng, nàng chỉ có thể là của ta."

Giọng nói mang theo hơi thở lạnh như băng chui vào trong tai Ninh Như Ngọc, nhanh chóng nhập vào trong đầu, khắc vào một chỗ thật sâu trong đầu nàng. Ninh Như Ngọc không nhịn được run một cái, ngoan ngoãn thuận theo như thỏ, gật mạnh đầu với Hoắc Viễn Hành, rất sợ sẽ làm cho hắn không hài lòng.

Cũng may biểu hiện của nàng khiến cho Hoắc Viễn Hành rất vừa ý, giơ tay lên bóp gương mặt nàng một cái, giọng nói cũng không giá rét như vừa rồi nữa, dặn dò: "Hai ngày này ta phải ra ngoài, chính nàng phải ngoan ngoãn."

Lời này nghe thật giống như quan tâm, lời nói cũng ôn hòa, nhưng Ninh Như Ngọc nghe được vẫn cảm thấy rợn tóc gáy như cũ, luôn cảm thấy lời này của Hoắc Viễn Hành chính là đang cảnh cáo nàng, kêu nàng không được trêu ba chọc bốn, càng đừng nghĩ đến chuyện hồng hạnh xuất tường.

Ninh Như Ngọc cảm thấy rất oan uổng, căn bản là nàng không hề có ý nghĩ như vậy mà. Nhưng nàng lại không biết nên giải thích với Hoắc Viễn Hành thế nào. Có câu nói, giải thích chính là đang che giấu, càng giải thích lại càng xuất hiện hiềm nghi giấu đầu hở đuôi, huống hồ "Nàng" đúng thật là có quan hệ thân mật với Từ Sùng Hạo, đây là sự thật không sai.

Vì không để cho Hoắc Viễn Hành xử oan nàng nữa, Ninh Như Ngọc rất thức thời mà gật đầu với hắn một cái, hơn nữa còn bảo đảm nói: "Đã rõ."

"Vậy thì tốt." Cuối cùng Hoắc Viễn Hành cũng buông nàng ra, không ép nàng vào vách tường nữa, ngón tay hắn lại bóp khuôn mặt nàng một cái, sau đó di chuyển xuống dắt tay nàng rất tự nhiên.

"Đi thôi." Hoắc Viễn Hành nói.

Ninh Như Ngọc kinh hãi, ánh mắt ngây ngốc nhìn hắn đang dắt tay nàng. Bàn tay màu lúa mì của hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng tạo thành sự đối lập rõ ràng, kíc, h thích cảm quan thần kinh của Ninh Như Ngọc, đúng là so với lúc trước bị hắn cắn một cái vẫn là không tưởng tượng nổi.

Sao hắn lại dắt tay nàng một cách tự nhiên như vậy? Vừa rồi cường hôn nàng cũng hôn rất đứng đắn. Ây, không phải đứng đắn, rõ ràng là hắn giống như chó gặm xương vậy, mặc dù không nguyện ý thừa nhận nhưng mình chính là khối xương bị chó ngậm kia.

Dân chúng ở Đại Tấn Triều đã cởi mở lạc quan, đừng nói đến vị hôn phu và vị hôn thê có thể âm thầm gặp mặt hẹn hò dắt tay hôn môi, ngay cả ngày hoa triêu tiết*, thượng tị tiết*, thất tịch tiết*, nguyên tiêu tiết*, vân vân, chỉ cần là nam nữ chưa lập gia đình vào những ngày này đều có thể gặp mặt. Không ít nam nữ vừa thấy đã cảm mến nhau, tình cảm sâu đậm, rất nhiều người còn gặp nhau ở đống cỏ khô, dưới cầu lớn và sau vườn hoa.

*Hoa triêu tiết(): Ngày của hoa, ngày sinh của trăm hoa, ngày trăm hoa đua nở (tương truyền là ngày 12 tháng 2 hoặc ngày 15 tháng 2 âm lịch là ngày trăm hoa đua nở)

*Thượng tị tiết(): Chi tị, chi thứ sáu trong mười hai chi. Từ chín giờ sáng đến mười một giờ trưa là giờ tị. Ngày tị đầu tháng ba gọi là ngày thượng tị. Tục nước Trịnh cứ ngày ấy sẽ làm lễ cầu mát.

*Thất tịch tiết(): Đêm thất tịch (mồng bảy tháng bảy hàng năm, ngày Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau).

*Nguyên tiêu tiết(): Tết nguyên tiêu, đêm rằm tháng giêng.

Có điều hôm nay phát sinh những chuyện này, Ninh Như Ngọc cảm thấy quá huyền ảo, giống như nàng vẫn chưa tỉnh ngủ còn đang nằm mộng vậy.

Bước chân theo sát Hoắc Viễn Hành đi ra ngoài, rất nhanh đã tới ngoài cửa lớn, thị vệ của Hoắc Viễn Hành đã dắt ngựa chờ ở bên ngoài, gương mặt nôn nóng, bộ dáng xem ra đúng là có chuyện quan trọng phải ra ngoài.

Hoắc Viễn Hành xoay người lại, nói với Ninh Như Ngọc còn đang ngẩn người: "Ta đi đây."

Ninh Như Ngọc: "À."

Như vậy liền xong rồi?

Hoắc Viễn Hành nhìn chằm chằm nàng, giơ tay lên lại bóp gương mặt nàng thêm cái nữa, lúc này mới buông nàng ra, cất bước xuống bậc thềm, hai thị vệ nhanh chóng đi tới.

Lúc thị vệ Ngô Dược nhìn thấy Hoắc Viễn Hành bóp mặt Ninh Như Ngọc, trong lòng rất khiếp sợ, thầm nói: "Hầu gia quả nhiên không giống như trước nữa!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!