✫ Chương 032 ✫
Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y(Noãn Noãn)
Ninh Như Ngọc cầm tay Hoắc Viễn Hành không buông, hoàn toàn vui vẻ đắm chìm trong chiến thắng. Đã lâu rồi không gặp được đối thủ lợi hại như vậy, một bàn cờ này đánh đến thật sung sướng, vui mừng đến nỗi quên hết tất cả. Một lúc lâu sau mới phát hiện ra mình vẫn còn đang cầm tay Hoắc Viễn Hành, gương mặt lập tức đỏ lên, vội vàng buông tay hắn ra, quay đầu đi cầm chén trà lên uống, muốn mượn việc uống trà để che giấu trái tim đang đập rộn lên của nàng.
Ai ngờ lại trượt tay, ly trà rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
"Ai da!" Nước trà bắn lên chân Ninh Như Ngọc, làm ướt vớ nàng, vừa vặn lại là chân đang bị thương. Nàng vốn là muốn lui về sau né tránh, không ngờ được lại bị đụng vào chân ghế, khẽ hô lên một tiếng.
"Sao vậy, không sao chứ?" Hoắc Viễn Hành vòng qua bàn cờ đi tới trước mặt nàng, cúi đầu nhìn thấy vớ nàng bị nước trà làm ướt. Đột nhiên trong đầu hắn hiện lên hình ảnh bàn chân trắng nõn trong vớ, ngón chân trắng trắng mềm mềm, móng chân được cắt gọn gàng sạch sẽ, giống như bạch ngọc phối với đá quý màu hồng, nhìn rất đẹp mắt, khiến cho người khác vô vùng yêu thích.
Hoắc Viễn Hành vóc người cao lớn, khí vũ hiên ngang đứng trước mặt Ninh Như Ngọc, bóng người cao lớn bao phủ lấy nàng giống như là ôm trọn nàng vào lòng vậy. Hắn khẽ cúi đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào bàn chân bị nước trà làm ướt của nàng, một lúc lâu vẫn không có phản ứng gì. Ninh Như Ngọc nhận ra hắn đang nhìn chân nàng, vội vàng thu chân lại, giấu dưới lớp váy dài.
Lúc này Hoắc Viễn Hành mới hồi phục tinh thần, nghiêm trang thu hồi ánh mắt, sắc mặt bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu lại phân phó Bích Hà đang đứng phía sau: "Vớ của cô nương nhà ngươi bị ướt, ngươi đi lấy vớ khác tới thay cho cô nương nhà ngươi đi."
"Vâng." Bích Hà trả lời một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Hoắc Viễn Hành nhìn Ninh Như Ngọc nói: "Ta đi ra ngoài trước, đợi nàng thay vớ xong, ta đưa nàng trở về Ngụy Quốc Công phủ."
Ninh Như Ngọc lộ ra biểu tình kinh ngạc: "Có thể trở về rồi sao? Đã bắt được hung thủ sát hại Lục công chúa rồi?"
"Ừ, đã bắt được, không sao rồi." Hoắc Viễn Hành bình tĩnh nói.
"Là ai?" Ninh Như Ngọc thật tò mò, không biết hung thủ đã khiến nàng vô tội chịu oan ức rốt cuộc là ai?
Hoắc Viễn Hành nhàn nhạt nói: "Hoàng Oanh."
"Sao lại là nàng ta?" Ninh Như Ngọc nhớ lại. Đó là cô nương có dáng người cao gầy, da có chút đen, trong ấn tượng của nàng thì nàng ta là người trầm mặc, ít nói, không thích giao tiếp với người khác. Ở trong thư viện, bên cạnh nàng ta cũng không có người bạn nào, thường xuyên độc lai độc vãng. Một người có tướng mạo không xuất chúng cũng không khiến người khác chú ý tới như vậy, sao lại phát sinh mâu thuẫn với Lục công chúa, còn ra tay giết chết Lục công chúa?
Hoắc Viễn Hành nhanh chóng giải đáp những thắc mắc trong lòng nàng: "Nàng ta là người Nam Cương. Lúc nàng ta đang nói chuyện với thám tử người Nam Cương thì bị Lục công chúa vừa chạy ra khỏi thư viện phát hiện ra, lo lắng mình sẽ bị bại lộ, thám tử liền giết Lục công chúa diệt khẩu."
"Hoàng Oanh không phải là nữ nhi của Hoàng thượng thư sao? Sao lại là người Nam Cương?" Ninh Như Ngọc cảm thấy kỳ quái.
Hoắc Viễn Hành nói: "Nữ nhi của Hoàng thượng thư vào lúc sáu tuổi đã bị bọn buôn người bắt cóc, ba năm trước mới tìm về được. Nhưng tìm về được căn bản không phải là nữ nhi của hắn, chính xác thì là tiểu nữ nhi của Nam Cương Vương. Nàng ta giả danh thay thế thân phận, nhận Hoàng thượng thư làm cha, tiếp cận ông ấy, muốn từ trong tay ông ta lấy được tin tình báo.
Lúc nàng ta đang truyền tin tức cho thám tử người Nam Cương thì bị Lục công chúa đánh bậy đánh bạ nhìn thấy, vì không để cho Lục công chúa truyền tin tức này đi, cho nên liền giết Lục công chúa diệt khẩu, mà nàng lại đúng lúc có mâu thuẫn với Lục công chúa, nên liền đẩy tội danh này lên người nàng."
Ninh Như Ngọc thầm nói: Hóa ra nàng lại bị người khác úp một cái nồi như vậy, loại cảm giác này thật đúng là khiến cho lòng người không thoải mái.
Bích Hà rất nhanh đã đem vớ sạch tới thay cho Ninh Như Ngọc. Nhờ có Bích Hà chăm sóc, vết thương ở chân Ninh Như Ngọc đã tốt hơn, chỉ cần không đi đường xa, đi tới đi lui trên đất bằng đã không còn gì đáng ngại nữa rồi.
Ninh Như Ngọc đỡ tay Bích Hà ra ngoài, nhìn thấy Hoắc Viễn Hành đang đứng dưới tàng cây ở trong sân. Cành lá sum xuê, ánh mặt trời từ khe hở của cành lá chiếu xuống rơi trên người hắn, khiến người hắn loang lổ ánh sáng.
"Đi thôi." Nghe thấy sau lưng có tiếng động, Hoắc Viễn Hành xoay đầu lại. Ánh mắt lướt nhìn gương mặt trắng nõn của Ninh Như Ngọc, giống như dương chi bạch ngọc vậy, khiến hắn muốn nhìn lâu thêm một chút.
*Dương chi bạch ngọc(): Trắng như mỡ dê
"Đa tạ Hầu gia." Ninh Như Ngọc cười cảm kích hắn một tiếng, đỡ tay Bích Hà đi theo phía sau lưng Hoắc Viễn Hành. Trước cổng thôn trang đậu một chiếc xe ngựa, hai con ngựa kéo xe cường tráng cao lớn, bốn chân rất có lực, có thể chạy rất nhanh.
Bích Hà đỡ Ninh Như Ngọc lên xe ngựa, trong buồng xe trải đệm mềm mại, giẫm lên phía trên rất thoải mái. Nàng đi tới bên cửa sổ ngồi xuống, Bích Hà thì ngồi ở bên cạnh nàng.
Xe ngựa bắt đầu cử động, Ninh Như Ngọc nhìn xuyên qua rèm xe đang đung đưa, thấy Hoắc Viễn Hành ngồi trên lưng ngựa màu đỏ thẫm, cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, làm tròn bổn phận bảo vệ cho nàng.
Một đường rời khỏi sơn trang, xe ngựa đi về phía Tấn Đô Thành.
Lúc này trong phủ Ngụy Quốc Công, tất cả mọi người từ Đại phòng, Nhị phòng, Tam phòng đều ở Thụy An Đường. Đầu lão phu nhân La thị đội đai tráng màu xanh ngồi dựa trên giường, trợn mắt hung ác nhìn Từ thị, nghiêm nghị hỏi: "Từ thị, ngươi đã biết sai chưa?"
Một khắc đồng hồ trước, Ninh Khánh An đón Từ thị từ Uy Viễn Hầu phủ về đến phủ Ngụy Quốc Công, vừa xuống xe ngựa liền bị Ngô ma ma bên cạnh lão phu nhân La thị mời đến Thụy An Đường. Ninh Khánh An và Từ thị vừa vào cửa Thụy An Đường, liền thấy trong phòng đã tụ tập đầy người. Đại phòng và Tam phòng chia ra đứng hai bên trái phải, lão phu nhân La thị ngồi dựa trên giường, tất cả đều dùng ánh mắt như lửa đốt nhín về phía bọn họ, cảnh tượng này giống như là trong nha môn tra hỏi phạm nhân vậy, mà lúc này phạm nhân chính là Từ thị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!