✫ Chương 031 ✫
Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y
Đây là cố ý muốn giam bọn họ trong cung sao?
Uy Viễn Hầu Từ Thành Chí vừa nghe xong liền nhíu mày, tính tình nóng nảy muốn phát tác, nhưng muội phu Ninh Khánh An ở bên cạnh lại nháy mắt, hắn vô cùng quen thuộc ánh mắt này. Trước kia lúc ở nhà muội muội cũng thường xuyên nhìn hắn như vậy, ý muốn nói hắn an tâm, đừng nóng nảy. Mặc dù lửa nóng trong lòng kìm nén rất khó chịu không có chỗ phát tác, nhưng Ninh Khánh An cũng nhìn hắn giống như muội muội, không muốn hắn có hành động thiếu suy nghĩ.
Từ Thành Chí nào dám không nghe theo, nếu như hắn dám nhảy dựng lên, lúc trở về phủ, mẫu thân và muội muội chắc chắn sẽ chém hắn ra, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nuốt khẩu khí kia ngược trở vào, nghe theo Ninh Khánh An.
Ninh Khánh An cung kính hành lễ với Cảnh Tuyên Đế: "Chúng thần đều nghe theo ý chỉ của Hoàng thượng." Trên mặt vẫn là vẻ ôn nhuận như ngọc, tựa hồ không có một chút ý kiến nào đối với chuyện bị giam trong cung, tất cả mọi chuyện đều nghe theo Cảnh Tuyên Đế định đoạt.
Cảnh Tuyên Đế rất hài lòng với thái độ và biểu hiện của Ninh Khánh An, tùy ý nói vài câu trấn an sau đó lệnh cho Cấm vệ quân dẫn bọn họ đi, an trí ở một nơi trong thiên điện, chờ truyền triệu bất cứ lúc nào.
Ninh Khánh An và Uy Viễn Hầu phủ Từ Thành Chí bị giam trong cung, một lần giam liền giam đến ba ngày.
Ba ngày này, Ninh Khánh An và Từ Thành Chí luôn bị giam trong thiên điện, phạm vi hoạt động cũng chỉ có thể ở trong thiên điện. Ngoài cửa có Cấm vệ quân canh giữ, bọn họ cũng không thể rời đi, thời gian này Cảnh Tuyên Đế cũng không triệu kiến bọn họ lần nào. Chỉ có thái giám mỗi ngày đều đưa thức ăn và nước trà tới, bọn họ cũng không có bất kỳ tiếp xúc nào với bên ngoài.
Biểu hiện của Ninh Khánh An vẫn luôn rất bình tĩnh, gương mặt nho nhã tuấn tú không nhìn ra một chút lo lắng nào, vẻ mặt vẫn rất bình thường ngồi đợi ở đó, giống như lão tăng nhập định vậy.
Từ Thành Chí so với Ninh Khánh An thì nóng nảy hơn nhiều. Hai ngày trước lúc bị giam thì tình huống khá hơn một chút, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên ngủ thì ngủ. Đến ngày thứ ba, bọn họ vẫn tiếp tục bị giam, Cảnh Tuyên Đế lại không triệu kiến bọn họ, cũng không biết bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra tình huống gì. Từ Thành Chí bắt đầu nóng nảy, không ngừng đi tới đi lui trong thiên điện.
Hắn bực bội đi gõ cửa, gào thét lên với Cấm vệ quân trông chừng ngoài cửa, ý muốn bọn họ chú ý tới, nhưng Cấm vệ quân canh giữ ngoài cửa như biến thành người điếc người mù, đối với tiếng gào thét của hắn thì một chút phản ứng cũng không có, bộ dạng chính là mắt điếc tai ngơ, vẫn nghiêm nghị canh giữ ở cửa như cũ, thậm chí ngay cả nửa ánh mắt thôi cũng không nhìn hắn.
"Này, ta nói các ngươi điếc sao, ta muốn gặp Hoàng thượng!" Cấm vệ quân bên ngoài một chút phản ứng cũng không có. Từ Thành Chí tức giận đạp lên cửa thiên điện một cước, xoay người tức giận đi tới trước mặt Ninh Khánh An: "Ngươi nói xem bọn họ sao lại như vậy, nhốt chúng ta ở nơi này xong liền mặc kệ như thế?"
Ninh Khánh An nâng mi mắt lên bình tĩnh nhìn Từ Thành Chí, nhẹ nhàng lãnh đạm nói: "Ngươi vẫn nên kiên nhẫn ngồi xuống chờ đi, ngươi gào lên với cấm vệ quân làm gì? Bọn họ cũng chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi. Khi nào Hoàng thượng muốn gặp chúng ta tự nhiên sẽ gặp, ngươi không ồn ào cũng sẽ để ngươi đi gặp."
Từ Thành Chí liếc mắt nhìn về phía hắn, không cách nào đồng ý với giải thích của hắn, xuy một tiếng: "Ngươi nói nghe thật nhẹ nhàng, chúng ta bị giam ở chỗ này, đối với chuyện bên ngoài một chút cũng không biết, ngươi thật sự không lo lắng, không nóng nảy sao?"
Ngày đó bị đưa vào cung, Từ Thành Chí chỉ kịp thông báo một lời. Hắn xưa nay là người có tính khí, không nhìn được những việc dây dưa lề mề, thấy một chuyện trải qua một hai ngày mà vẫn chưa có kết quả, tật xấu nóng nảy của hắn lại nổi lên, chỉ muốn mau chóng điều tra cái chết của Lục công chúa, nhanh chóng tìm ra chân tướng mới tốt.
Ninh Khánh An nói: "Bây giờ chúng ta bị giam ở đây, lo lắng thì có ích lợi gì, không có tin tức chính là tin tức tốt, ít ra thì cũng chứng minh được không có chuyện gì phát sinh. Ngươi vẫn là kiên nhẫn ngồi xuống đợi đi, chuyện tra rõ rồi Hoàng thượng tự nhiên sẽ triệu kiến chúng ta."
Từ Thành Chí nói: "Ta đây không phải là đang sợ chờ tới là tin xấu sao?"
Ninh Khánh An cười: "Cho dù chờ tới là tin tức xấu thì sao? Bây giờ ngươi bị giam ở đây thì có thể làm được gì? Tiếp tục ồn ào với Cấm vệ quân bên ngoài sao? Hay là ồn ào đến chỗ Hoàng thượng thì sẽ có được tin tốt? Đối diện với Hoàng thượng có thể giống như ra biên ải đánh trận giết địch sao? Ngươi đừng động một chút là có suy nghĩ muốn động thủ, có lúc cũng phải dùng đầu óc một chút."
Bị muội phu không chút lưu tình mắng cho một trận, Từ Thành Chí ngượng ngùng sờ mũi, cuối cùng cũng an tĩnh lại ngồi một bên.
Vừa ngồi xuống không được bao lâu thì Phúc công công bên người Cảnh Tuyên Đế lại tới. Cửa thiên điện mở ra, Phúc công công từ bên ngoài đi vào, đứng ở cửa nhìn hai người, cả hai đều an tĩnh ngồi bên cạnh bàn. Ninh Khánh An thì nhắm mắt, Từ Thành Chí nghe tiếng động xoay đầu lại, đôi mắt hổ mang sát khí của võ tướng khiến Phúc công công hơi run lên. Phúc công công mặt cười cui vẻ, đi lên phía trước nói: "Hai vị đại nhân, Hoàng thượng triệu kiến hai vị."
Từ Thành Chí vừa nghe, bất ngờ đứng dậy, bộ dáng chính là muốn đi ra ngoài, lại thấy Ninh Khánh An chậm rãi mở mắt, ung dung thong thả đứng lên, giơ tay lên sửa lại áo choàng trên người một chút, lúc này mới nói lời cảm tạ Phúc công công, mời Phúc công công đi trước dẫn đường, một đường đi đến Càn Nguyên điện.
Bên trong Càn Nguyên điện, Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành cũng ở đó, Cảnh Tuyên Đế ngồi sau ngự án, đang nhíu mày lắng nghe Hoắc Viễn Hành nói: "Thần đã bắt được hung thủ thật sự sát hại Lục công chúa."
"Là ai?" Cảnh Tuyên Đế nói.
Hoắc Viễn Hành bẩm báo đúng sự thật: "Là nữ nhi của Binh bộ Thượng thư Hoàng đại nhân
- Hoàng Oanh. Nàng ta và Lục công chúa đều là học sinh của thư viện Đức Nhã nữ tử. Ngày hôm trước, phía sau rừng trúc ở thư viện, nàng ta đang nói chuyện với người Nam Cương thì bị Lục công chúa phát hiện, bọn sọ sợ hành tung bị bại lộ, liền giết Lục công chúa diệt khẩu."
"Người Nam Cương?" Cảnh Tuyên Đế ngạc nhiên: "Chuyện này còn có liên quan đến người Nam Cương? Người Nam Cương muốn làm gì?"
Nam Cương nằm ở biên cương phía tây nam của Đại Tấn, vẫn luôn rục rịch không trung thực. Từ sau khi lão Nam Cương Vương chết, con thứ hai của hắn lên làm Nam Cương Vương, lại điên cuồng ngang ngược, không chịu sự quản chế của triều đình. Những năm gần đây, Nam Cương đã gây ra nhiều lần bạo động, cũng may là đều bị trấn áp xuống, không để cho bọn họ đạt được kết quả, nhưng tà tâm của Nam Cương Vương không chết, vẫn luôn chờ cơ hội làm loạn.
"Đúng vậy, thật sự là người Nam Cương." Hoắc Viễn Hành nói: "Năm đó lúc Hoàng đại nhân ở Giang Nam làm Nhâm tri phủ, nữ nhi Hoàng Oanh mới sáu tuổi đã bị bọn buôn người bắt cóc. Hoàng đại nhân sai người tìm kiếm khắp nơi nhiều năm, ba năm trước mới tìm được nữ nhi. Có điều, ngày hôm trước lúc thần thẩm vấn biết được, Hoàng Oanh hiện tại cũng không phải là nữ nhi thật sự của Hoàng đại nhân.
Nữ nhi thật sự của Hoàng đại nhân đã chết vào năm năm trước, trên thực tế, Hoàng Oanh bây giờ chính là người Nam Cương. Nữ nhi thật sự của Hoàng đại nhân khi còn bé bị bọn buôn người bắt cóc sang Nam Cương, Hoàng Oanh này chính là kẻ mạo danh thay thế, nàng ta tiếp cận Hoàng đại nhân, nhận Hoàng đại nhân làm cha, mục đích thật sự là muốn từ chỗ Hoàng đại nhân lấy trộm bức vẽ bố trí quân sự ở cửa khẩu biên giới phía nam Đại Tấn Triều."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!