Chương 30: Quỷ diện tướng quân sủng kiều nương

✫ Chương 030 ✫

Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y(Noãn Noãn)

Từ nhỏ đến lớn Ninh Như Trân nhiều lần nghe được Thẩm thị và lão phu nhân La thị oán hận và căm ghét Từ thị, dần dần cũng đã khắc vào trong đầu, nói chuyện cũng rất tùy tiện, mở miệng ngậm miệng đều là nói xấu Từ thị và Ninh Như Ngọc.

Trong ấn tượng của Ninh Như Trân, Từ thị chính là hồ ly tinh mê hoặc lòng người, đặt biệc là mê hoặc nam nhân, nên mới có thể mê hoặc Ninh Khánh An thành bộ dạng hồ đồ như vậy, nhất định phải cưới bà ta, một người yêu nghiệt như vậy vào cửa. Cho dù nháo đến mẹ con không hợp nhau cũng không bỏ qua. Sau đó Từ thị như ý nguyện gả vào Ngụy Quốc Công phủ, tiếp tục xúi giục Ninh Khánh An và lão phu nhân La thị bất hòa, làm hai mẹ con xa cách nhau, Từ thị liền được lợi.

Sau nữa Từ thị sinh ra Ninh Như Ngọc, thì càng quá mức, Ninh Như Ngọc có bộ dáng yêu tinh hệt như Từ thị, đi theo Từ thị không học được cái tốt gì, chỉ học được chuyện câu dẫn nam nhân. Đầu tiên nàng ta và Từ gia biểu ca không rõ ràng, sau đó còn có Thẩm gia biểu ca, đúng là đồi phong bại tục. Đáng giận hơn là Ninh Như Ngọc và Từ thị trên không tôn trọng trưởng bối, hay đối nghịch với lão phu nhân La thị, đây chính là đại nghịch bất đạo, nên xử lý theo gia pháp!

Lão phu nhân La thị vốn đã có ý kiến rất lớn với Từ thị, hận không thể giết được Ninh Như Ngọc và Từ thị, lại nghe những lời vừa rồi của Thẩm thị và Ninh Như Trân, trong lòng lại giận lên, tay đấm lên ván giường tức giận mắng to: "Năm đó ta đã nói Từ thị chính là hồ ly tinh không thể cưới, cưới vào cửa sẽ gây họa, lão Nhị lại không chịu nghe ta, nhất định phải nháo ầm ĩ với ta mới được. Bây giờ thì tốt rồi, không may bị ta nói trúng rồi.

Lão Nhị vì nghiệt nữ Ninh Như Ngọc mà bị dẫn vào cung hỏi chuyện, Từ thị thì chạy mất dạng, đúng là không phải thứ tốt lành gì, nàng ta chính là yêu nghiệt gây họa mà! Năm đó ta kêu lão Nhị không được cưới nàng ta, hắn khăng khăng muốn làm theo ý mình, không chịu nghe lời, bây giờ thì như thế nào? Không phải bị mẹ con Từ thị hại đến tan cửa nát nhà rồi sao... Con của ta, con của ta, sao ngươi lại có mệnh khổ như vậy? Ngươi đối tốt với mẹ con Từ thị, cuối cùng Từ thị lại là tiện nhân nhẫn tâm vô tình, một chút cũng không nghĩ đến tình xưa, ngươi vừa xảy ra chuyện thì nàng ta liền chạy. Nếu hôm nay ngươi xảy ra chuyện không may, ta làm sao mà sống đây..." Nói xong lời cuối cùng thì khóc lớn lên.

Đại phòng và Tam phòng vội vàng tiến lên an ủi, phải nói rất lâu lão phu nhân La thị mới dừng khóc, nhưng trong lòng vẫn không vui như cũ, oán hận đối với Từ thị chỉ có tăng chứ không hề giảm. Lo lắng cho con trai thứ Ninh Khánh An vào cung sẽ gặp nguy hiểm, liền vội vàng nói với Thế tử Ninh Khánh Lương: "Lão Đại, ngươi mau mau nghĩ biện pháp xem. Tìm người quen ở trong cung hỏi thăm một chút, nhìn xem rốt cuộc lão Nhị bây giờ thế nào rồi, cho dù là Ninh Như Ngọc hại chết Lục công chúa như vậy cũng không liên quan gì đến hắn. Phải nghĩ biện pháp cứu hắn ra bình an mới được!"

"Chuyện sao có thể đơn giản như vậy được?" Thẩm thị hừ lạnh một tiếng, không đợi Ninh Khánh Lương mở miệng, giành trước một bước nói: "Ninh Như Ngọc hại chết Lục công chúa, mà thân phận Lục công chúa lại cao quý, cũng không phải là tùy tiện hại chết con chó, con mèo. Coi như là có hại con chó, con mèo đi nữa nếu như bị nha môn tra hỏi, cũng không phải nói vài ba câu là có thể thả ra, cuối cùng thì vẫn phải ra công đường.

Huống hồ đây chính là công chúa hoàng gia, Thục phi nương nương chỉ có một nữ nhi duy nhất, dựa theo vinh sủng và địa vị của Thục phi nương nương thì bà ta sẽ tùy tiện bỏ qua hung thủ đã hại chết nữ nhi của mình sao?" Ý Thẩm thị muốn nói chính là Ninh  Như Ngọc chạy rồi, Ninh Khánh An thì bị bắt vào cung, chuyện này căn bản là cứu không được nữa, nghe theo số trời đi thôi.

Ninh Khánh An là con trai thứ của lão phu nhân La thị, từ nhỏ đã thông minh, được lão phu nhân La thị hết mực yêu thương, bây giờ xảy ra chuyện, lão phu nhân La thị vô cùng lo lắng, nghe những lời của Thẩm thị liền hoảng sợ: "Nói như vậy chính là không cứu được sao?" Âm cuối cùng của bà phát ra tiếng nghẹn ngào.

Thẩm thị liếc nhìn bà ta, khóe miệng hơi nhếch lên, không có ý định trả lời. Từ lâu bà đã không thích Nhị phòng, nhất là Ninh Khánh An.

Ninh Khánh An là con trai thứ của lão phu nhân La thị, được lão phu nhân La thị hết mực yêu thương, cho dù con trai lớn thân là Ngụy Quốc Công Thế tử Ninh Khánh Lương cũng phải đứng sang một bên. Đối với chuyện đó Thẩm thị không cam lòng, cảm thấy lão phu nhân La thị quá mức thiên vị. Hơn nữa Ninh Khánh An thông minh giỏi luồn cúi, bây giờ đã là Hộ bộ Thị lang, quan chính Nhị phẩm, đây là vị trí vô cùng quan trọng, lại còn được Cảnh Tuyên Đế coi trọng và tín nhiệm.

Mà Ninh Khánh Lương mặc dù được phong là Ngụy Quốc Công Thế tử, nhưng cũng chỉ có cái danh thế tử mà thôi. Đã nhiều năm như vậy, trên triều hắn cũng không có chỗ đứng quan trọng, bây giờ cũng chỉ là một Lễ bộ Viên Ngoại lang, một chút thực quyền cũng không có, so với Ninh Khánh An đúng thật là kém xa. Hàng so với hàng nếu kém hơn thì có thể ném nhưng người so với người thì chỉ có tức chết mà thôi. Thẩm thị sao có thể chịu được.

Trước kia lúc Thẩm thị ở nhà vẫn là một cô nương, cũng là tài nữ xinh đẹp được nhiều người khen ngợi nhưng từ lúc gả vào Ngụy Quốc Công phủ gặp được Từ thị, bà liền không sánh bằng Từ thị. Không phải cứ mặc y phục đẹp, tô son điểm phấn ngâm hai câu thơ thì sẽ là tài nữ xinh đẹp, mỹ nhân ở cốt không ở da. Cho dù Từ thị không làm chuyện gì, chỉ cần đứng trước mặt mọi người, cũng khiến cho người ta cảm thấy xinh đẹp.

Một loại xinh đẹp từ bên trong lộ ra, vóc dáng uyển chuyển, da mềm như nước, mắt phượng đẹp tuyệt trần. Dường như ông trời cũng đối xử đặc biệt tử tế với Từ thị, mười mấy năm qua cũng không có thay đổi gì, vẫn đẹp giống như năm đó, đẹp đến nỗi khiến người khác ngạt thở, khiến cho Thẩm thị chịu đả kích rất lớn, bà vô cùng tự ti và mặc cảm.

Mà Thẩm thị càng khó chịu hơn là, bà và Ninh Khánh Lương không so bằng Từ thị và Ninh Khánh An thì thôi đi, vậy nữ nhi Ninh Như Trân do bà tự tay nuôi lớn cũng nên mạnh hơn Ninh Như Ngọc một chút. Đáng tiếc là sự thật không được như bà mong đợi, Ninh Như Ngọc hoàn toàn kế thừa vẻ đẹp của Từ thị và tài trí của Ninh Khánh An, cho dù Ninh Như Trân có cưỡi ngựa đi nữa cũng không theo kịp.

Cứ như vậy, oán hận tích lũy một ngày lại một ngày, năm này qua năm khác, Thẩm thị đã sớm chán ghét một nhà Nhị phòng đến tận xương tủy. Mắt thấy Nhị phòng xảy ra chuyện, đúng là rất vừa lòng bà, có quỷ mới nghĩ biện pháp cứu Ninh Khánh An, lão phu nhân La thị đúng thật hồ đồ.

Trong phòng đứng đầy người nhưng không một ai mở miệng ra nói chuyện.

Thẩm thị chính là không muốn cứu Nhị phòng, Thế tử Ninh Khánh Lương cũng rất oán hận với Nhị đệ Ninh Khánh An. Cho tới nay chính kiến của hai người luôn không giống nhau, cũng thường xuyên xảy ra tranh cãi. Trong quan trường hắn cũng không có nhiều quan hệ tốt bằng Ninh Khánh An, cũng cảm thấy không có bản lãnh có thể cứu được Nhị đệ mình. Trên thực tế hắn chính là không muốn cứu, nếu muốn cứu thì phải đi cầu người khác, cố gắng lấy lòng tạo quan hệ.

Hắn quan hệ với người khác đều không giống với Ninh Khánh An, lúc này người ta không bỏ đá xuống giếng là tốt rồi, vậy mà còn trông cậy vào người khác cứu người, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Một nhà Tam phòng Ninh Khánh Thiện ở Ngụy Quốc Công phủ cũng không có tiếng nói gì. Ninh Khánh Thiện chỉ là một cử nhân bình thường, quan hệ qua lại với người khác lại càng ít hơn, không có ai để có thể cầu cứu.

Lão phu nhân La thị nhìn lướt qua mọi người, thất vọng nói: "Các ngươi không ai nghĩ ra được biện pháp nào sao?"

Tất cả đều chỉ biết cúi đầu, tránh cho lão phu nhân La thị dò xét. Tam phòng Ninh Khánh Thiện và Nhiễm thị là có lòng nhưng không đủ lực, Đại phòng Thẩm thị và Ninh Khánh Lương chính là có mưu tính khác, không ai bằng lòng cầm củ khoai nóng bỏng tay này.

"Lúc quan trọng thì không ai có thể được việc, nuôi các ngươi thì có lợi ích gì!" Lão phu nhân La thị tức giận mắng một câu, vô cùng nhứt đầu, tay đè hai bên huyệt thái dương, đầu đau đến mức sắp nứt ra hỏi Thẩm thị: "Quý phi nương nương là tỷ ngươi, ngươi có thể vào cung cầu Quý phi nương giúp đỡ không?"

"Nương, người muốn hại chết Quý phi nương nương sao?" Thẩm thị nghe vậy hô lên một tiếng, vẻ mặt không vui, kịch liệt phản đối: "Nương, người cũng không phải không biết. Thục phi nương nương ngang ngược, thường xuyên đối nghịch với Quý phi nương nương, bây giờ người muốn con đi cầu Quý phi nương nương, cầu tỷ ấy cứu cha của hung thủ sát hại Lục công chúa, dựa theo tính tình của Thục phi nương nương chắc chắn sẽ không buông tha chuyện này, Thục phi nương nương sẽ qua cho Quý phi nương nương sao?

Đừng để đến lúc đó người còn chưa cứu được, ngược lại còn liên lụy đến Quý phi nương nương."

Loại chuyện này tất nhiên là trốn xa chừng nào tốt chừng đó, người khôn giữ mình. Thẩm thị đã quyết định không giúp, lão phu nhân La thị lại có ý nghĩ hão huyền muốn bà vào cung cầu Quý phi, bà cũng không phải là ăn no rỗi việc, lỡ như liên lụy đến tỷ của bà thì sao? Bà mới không ngốc như vậy, cho dù thế nào cũng sẽ không đáp ứng.

Ninh Khánh Lương nói tiếp: "Nương, lệ nương nói đúng, Quý phi nương nương ở trong cung cũng không dễ dàng gì, chúng ta không thể gây thêm phiền toái cho Quý phi."

"Vậy chuyện này không còn cách nào nữa sao?" Lão phu nhân La thị vừa vội vừa tức, một lần hai lần đều không bớt lo, đúng là làm bà tức chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!