✫ Chương 029 ✫
Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y (Noãn Noãn)
Hoắc Viễn Hành cởi vớ ra cho nàng, lộ ra bàn chân phải trắng nõn xinh xắn. Cả bàn chân cũng không lớn hơn bàn tay hắn, hắn có thể cầm cả bàn chân nàng trong lòng bàn tay. Mỗi một ngón chân đều rất trắng, móng chân đỏ hồng sáng bóng, giống như một khối bạch ngọc thượng hạng, khiến người khác chỉ muốn cầm trong tay, căn bản là không bỏ xuống được.
Rất lâu sau đó, Hoắc Viễn Hành cũng không có dời tầm mắt, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm bàn chân Ninh Như Ngọc, bộ dáng như là lão tăng nhập định vậy. Ninh Như Ngọc bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, hơi giật giật chân, muốn đem chân từ trong tay hắn rút ra.
"Khụ!" Hoắc Viễn Hành bỗng chốc phản ứng lại, lập tức buông tay đang cầm chân nàng ra, nghiêng mặt ho nhẹ một tiếng để che giấu đi sự lúng túng của mình.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Viễn Hành làm loại chuyện này, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chân nữ chân đến mức thất thần như vậy, loại cảm giác này rất kỳ diệu. Hắn cho là hắn sẽ không động tâm hoặc có cảm giác với bất kỳ thứ gì, nhưng khi nhìn đến bàn chân của Ninh Như Ngọc, hắn rất muốn nắm trong tay mà đùa giỡn. Chân nhỏ trắng trắng mềm mềm như đậu hủ vậy, ngón chân lại rất khả ái, mê hoặc hắn, câu dẫn khát vọng trong lòng hắn, thậm chí trong nháy mắt hắn còn muốn cúi đầu ngậm lấy ngón chân của nàng...
Hoắc Viễn Hành chợt đứng dậy, cũng không nhìn Ninh Như Ngọc một cái, sãi bước đi ra ngoài. Từ trước đến nay gương mặt luôn bình tĩnh không có biểu cảm gì trên mặt vậy mà lúc này lại hiện ra tia khác thường. Tay nắm chặc thành quyền, vô cùng phiền muộn, vừa rồi mình lại có ý nghĩ như vậy, muốn làm loại chuyện đó, muốn khinh bạc nàng...
Rất nhanh, bóng dáng của Hoắc Viễn Hành liền biết mất ở cửa phòng. Ninh Như Ngọc ngồi trên giường, muốn kêu hắn ở lại cũng không kịp. Bên ngoài tối om, ngay cả một bóng người cũng không có, nàng thử cử động bàn chân bị thương, đau đến mức mím môi, vô cùng ủy khuất nói: "Rốt cuộc là sao vậy? Ngay cả một tiếng cũng không nói liền chạy đi như thế? Cứ như vậy để ta ở lại chỗ này, hắn đây là có ý gì?"
Quản sự đã đi ra ngoài, Hoắc Viễn Hành cũng chạy rồi, Ninh Như Ngọc ủy khuất hít mũi một cái. Ở chỗ này một mình nàng rất sợ, nàng phải đi tìm người mới được.
Ninh Như Ngọc khó khăn di chuyển chân đang bị thương, tay chống lên giường từ từ đứng dậy, dùng chân không bị thương gách vác sức nặng của thân thể, cẩn thận nhảy từng bước từng bước ra ngoài.
Chẳng qua là vận khí của nàng không tốt, Ninh Như Ngọc vừa mới nhảy ra tới cửa, đột nhiên ngẩng đầu lên, liền thấy một người yên lặng không một tiếng động đứng ở bên ngoài, nàng bị dọa liền "A" một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất.
Người đứng ngoài cửa là ai? Chính là Hoắc Viễn Hành đã trở lại.
Vừa rồi Hoắc Viễn Hành vội vàng rời đi, được nửa đường lại nghĩ tới đi như vậy thì thật không tốt, để Ninh Như Ngọc ở một mình trong phòng, không biết nàng có sợ hay không, hắn lại lập tức vòng trở về. Đúng lúc nhìn thấy Ninh Như Ngọc dùng một chân nhảy đến cửa phòng, vừa định mở miệng gọi thì Ninh Như Ngọc đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn. Có thể là do bên ngoài quá tối, Ninh Như Ngọc không nhận ra hắn, ngược lại nàng bị dọa sợ lùi về sau một bước, ngã ngồi trên đất.
"Nàng không sao chứ?" Hoắc Viễn Hành liền vào trong phòng, tiến lên phía trước muốn đỡ Ninh Như Ngọc dậy.
Làm sao mà không sao cho được? Mông đau muốn chết!
Trong mắt Ninh Như Ngọc chứa đầy nước mắt, ngẩng đầu khó chịu nhìn Hoắc Viễn Hành, thật muốn hỏi hắn một cầu, chàng thử một lần bị người khác dọa sợ, té xuống đất như vậy thử xem, liền biết có đau hay không?
Có điều Hoắc Viễn Hành da dày thịt béo, đoán chừng cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì.
"Ta bế nàng lên giường." Hoắc Viễn Hành nói xong liền bế Ninh Như Ngọc từ dưới đất lên, đi mấy bước tới giường sau đó đặt Ninh Như Ngọc xuống.
Ninh Như Ngọc ủy khuất nhìn hắn, giống như chó nhỏ bị người vứt bỏ vậy, ánh mắt ướt nhẹp nhìn Hoắc Viễn Hành: "Vừa rồi sao chàng lại đột nhiên chạy đi như vậy?"
Trên mặt Hoắc Viễn Hành lướt qua một tia mất tự nhiên, chẳng qua là trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì như cũ, cũng không để cho Ninh Như Ngọc nhìn ra, tùy ý tìm một cái cớ lấy lệ cho qua.
Ninh Như Ngọc cũng không cố chấp giữ vấn đề này không buông, chỉ hỏi hắn có phải chân nàng bị thương rất nghiêm trọng không? Hoắc Viễn Hành vừa nghe nàng hỏi chuyện này, lại nhớ tới bàn chân trắng trắng mềm mềm như đậu hủ kia, trên mặt lại lộ ra vẻ không tự nhiên. Hai người đúng lúc nhìn thẳng vào mắt nhau, Ninh Như Ngọc lập tức phát hiện ra trên mặt hắn có chỗ khác thường, có thể là Ninh Như Ngọc cảm thấy mình hoa mắt rồi, vậy mà nàng lại thấy mặt Hoắc Viễn Hành có chút đỏ, điều này sao có thể chứ?
Hay là nàng nhìn lầm rồi, hoặc có thể là do ánh nến.
Hoắc Viễn Hành nhanh chóng quay mặt đi, nói: "Vừa rồi ta đã kiểm tra, vết thương không nghiêm trọng, chỉ là trật khớp thôi, xương cốt bên trong không bị tổn thương. Lát nữa ta đi lấy rượu thuốc tới, để cho Bích Hà giúp nàng thoa thuốc. Qua hai ngày là có thể tốt lên, hai ngày này nàng cố gắng tĩnh dưỡng, không nên dùng chân bị thương đi lại nhiều, tránh cho vết thương càng nặng thêm."
Ngoài dự đoán, Hoắc Viễn Hành lại nói một hơi dài như vậy. Đến tận bây giờ Ninh Như Ngọc mới nghe hắn nói một đoạn dài như vậy, đúng là có chút ngạc nhiên. Tối hôm nay các loại biểu hiện của Hoắc Viễn Hành đúng là khiến cho Ninh Như Ngọc có cái nhìn mới về hắn.
Ninh Như Ngọc nghe tới Hoắc Viễn Hành nhắc tới Bích Hà, liền hỏi hắn: "Khi nào thì Bích Hà trở lại? Nàng ấy sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?"
"Sẽ không, nhanh thôi." Chắc là Hoắc Viễn Hành cũng phát hiện vừa rồi mình nói hơi nhiều, nên lại khôi phục thành lời ít ý nhiều, dáng vẻ lãnh đạm như ngày thường.
Có điều Ninh Như Ngọc một lòng lo lắng cho Bích Hà, mong nàng nhanh chóng trở về, cũng không có so đo với Hoắc Viễn Hành lúc lạnh lúc nóng kia.
Cũng may mà giống như Hoắc Viễn Hành nói, chưa tới một khắc, Bích Hà đã trở về.
"Trên đường có khỏe không? Có gặp nguy hiểm gì không?" Ninh Như Ngọc kéo Bích Hà lại hỏi. Nàng đã ở chung với Bích Hà một thời gian, đã xem Bích Hà như người nhà. Hơn nữa tối hôm nay hai người cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, cảm tình so với trước kia cũng tiến thêm một bước. Vừa thấy Bích Hà, chuyện thứ nhất chính là xác nhận xem nàng ấy có bình an hay không.
Bích Hà nói: "Mọi việc đều tốt, không gặp phải nguy hiểm gì. Sau khi nô tỳ đánh lạc hướng bọn họ, bỏ rơi bọn họ ở phía sau, lại nhận được tin tức của Hầu gia nên liền chạy đến đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!