Chương 23: Quỷ diện tướng quân sủng kiều nương

Ánh mắt Lục công chúa bén nhọn nhìn hai người, lạnh lùng hừ một tiếng. Hai người cũng không nói gì nữa, mỗi người đều vùi đầu vào chữ viết đang dở dang của mình.

Vệ phu tử hỏi Lục công chúa vì sao tới trễ, nàng ta tùy tiện tìm một lý do lấp liếm cho qua. Những người xung quanh cũng có thể nghe ra được Lục công chúa chỉ qua loa cho có lệ mà thôi. Sắc mặt Vệ phu tử có chút khó coi, nhưng cũng không tiếp tục truy cứu nữa.

Hai khắc sau thì hết giờ học.

Đợi Vệ phu tử đi rồi, Thiệu Mạn Tuyết ngồi sau lưng Ninh Như Ngọc mới tiến tới bên cạnh Lục công chúa, nàng chính là tay sai đắc lực của Lục công chúa, nhanh chóng thuật lại những lời Vệ phu tử khen Ninh Như Ngọc và cuộc đối thoại của Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ cho Lục công chúa nghe.

Lục công chúa nghe xong liền đứng dậy, xoay người nhìn Ninh Như Ngọc đang ngồi phía sau tức giận nói: "Đem chữ viết của ngươi ra đây cho bản công chúa nhìn xem!"

"Ngươi muốn làm gì?" Chu Tư Kỳ cũng đứng lên, ngẩng đầu lên đối mặt với Lục công chúa.

Bích Hà ở phía sau lớp nhạy bén phát hiện ra có chỗ không đúng, nhanh chóng chạy tới trước mặt Ninh Như Ngọc: "Tứ cô nương, người không sao chứ?"

"Ha, tới giúp đỡ sao?" Lục công chúa khinh miệt giễu cợt một tiếng, tay duỗi ra cầm lấy tờ giấy viết chữ của Ninh Như Ngọc vốn đang đặt trên bàn.

"Buông xuống!" Chu Tư Kỳ hét lên.

Lục công chúa thờ ơ, giọng điệu đầy uy hiếp: "Ngươi còn hét nữa, cẩn thận bản công chúa sai người vả miệng ngươi!"

Lục công chúa đã quen kiêu căng phách lối, thật sự có thể sẽ sai người làm ra loại chuyện này. Chu Tư Kỳ ngậm miệng, trợn mắt căm phẫn nhìn nàng ta.

Ninh Như Ngọc bình tĩnh ngồi tại chỗ làm cho người khác nhìn vào nghĩ rằng nàng sẽ không có phản ứng gì, nhưng không phải như vậy, thời điểm Lục công chúa đoạt lấy chữ viết của nàng, mắt nàng đã khẽ híp lại, *một đạo hàn quang thoáng qua rất nhanh, lạnh lùng nhìn Lục công chúa: "Ngươi muốn làm gì?"

*Một đạo hàn quang: Lạnh lùng trong ánh mắt

Giọng nói rất nhẹ, nhưng đủ làm cho những người ở đó đều nghe thấy. Rõ ràng giọng nói không biểu hiện ra sự tức giận, nhưng vẫn làm cho người khác cảm nhận được áp lực cường đại.

Bạn học vây xem xung quanh đều cảm giác được bầu không khí ngày càng khẩn trương. Người thích xen vào chuyện người khác thì đến gần một chút, tranh thủ để quan sát rõ ràng hơn, người nhát gan thì lại lui về phía sau tránh cho sau này không bị vạ lây.

Lục công chúa nhíu mày, vênh váo nhìn chữ viết của Ninh Như Ngọc trong tay, ngạo mạn nói: "Bản công chúa còn tưởng rằng viết đẹp thế nào, hóa ra cũng thường thôi. Chữ như thế này mà Vệ phu tử lại khen ngợi ngươi? Đúng là buồn cười. Xem ra tài nghệ của Vệ phu tử ngày càng đi xuống rồi, bản công chúa thật lo lắng cho bà ta."

Chu Tư Kỳ tức giận, bất bình giúp Ninh Như Ngọc: "Ngươi nghĩ ngươi viết tốt được thế nào mà dám xem thường Vệ phu tử..."

Không đợi Chu Tư Kỳ nói hết, chỉ nghe thấy tiếng xé giấy vang lên, Lục công chúa xé chữ viết của Ninh Như Ngọc ngay trước mặt mọi người: "Viết khó nhìn như vậy, còn không biết xấu hổ mà giữ lại, thật mất mặt. Bản công chúa cảm thấy xé đi mới tốt."

Lục công chúa vừa nói vừa xem thường người khác, một bên động thủ xé chữ viết của Ninh Như Ngọc, một bên lại nói thêm mấy lời xem thường, cho đến khi tờ giấy bị xé thành từng mảnh vụn rơi loạn xạ trước mặt Ninh Như Ngọc. Giấy vụn như bông tuyết rơi trên tóc, trên mặt, trên người Ninh Như Ngọc, Lục công chúa đắc ý cười lớn.

Trong lớp vang trở lại tiếng cười ha ha của Lục công chúa, tiếng cười chói tai, tràn đầy giễu cợt và khinh thường, những người vây xem xung quanh đều yên lặng, không ai dám nói lên lời nào.

Ninh Như Ngọc vẫn như cũ ngồi tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra chỗ nào khác thường, chỉ thấy nàng chậm rãi nâng tay lên, chậm rãi lấy tay phủi sạch những mảnh giấy vụn trên người và trên bàn.

Đang lúc mọi người đều cho rằng Ninh Như Ngọc sẽ bất lực thì bỗng nhiên thấy nàng đảo tay qua rất nhanh, nghiên mực trên bàn liền bay đến người Lục công chúa, muốn tránh cũng không kịp, nghiên mực không sai lệch chút nào đụng phải bên hông của nàng ta. Mực bên trong vung khắp cả người Lục công chúa, nhuộm đen y phục mà nàng ta đang mặc trên người.

"Ninh Như Ngọc!!!" Lục công chúa rống giận, hai mắt tưởng chừng như muốn phun ra lửa. Nếu như ánh mắt có thể giết người, đoán chừng Ninh Như Ngọc đã bị nàng ta lăng trì đến trăm nghìn lần.

Ninh Như Ngọc dường như không nhìn thấy Lục công chúa đang giận dữ, nhẹ nhàng trả lời: "Xin lỗi, ta trượt tay."

"Ngươi, ngươi đừng đắc ý, bản công chúa sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Lục công chúa chỉ thẳng mặt Ninh Như Ngọc, giận đến nỗi cả người đều phát run, nói với những người tùy tùng đứng phía sau: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, dạy dỗ nàng ta cho bản công chúa!"

Ninh Như Ngọc nhanh chóng đứng dậy lui về phía sau một bước, tránh ngón tay Lục công chúa đâm về phía mặt nàng. Ngó ra bên ngoài cửa lớp thấy một vạt áo xanh, khuôn mặt nhanh chóng làm ra biểu cảm sợ hãi, làm bộ đau khổ cầu xin Lục công chúa tha thứ: "Lục công chúa tha mạng, Lục công chúa tha mạng. Ta không cố ý, ta thật sự là trượt tay, ta không phải muốn đem nghiên mực đổ trên người Lục công chúa đâu..."

"Ngươi bớt làm bộ đi. Vừa rồi là chính ngươi cố ý, hôm nay nếu bản công chúa không dạy dỗ ngươi, bản công chúa..."

"Các ngươi đang làm gì ở đây?" Viện trưởng thư viện đứng ở cửa lớp đã nghe được trận cãi vả bên trong, nhanh chóng bước vào nhìn lướt qua tình hình trong lớp, cất giọng mắng.

Nghe thấy tiếng trách mắng, thanh âm của Lục công chúa cũng ngừng lại, xoay người nhìn Viện trưởng thư viện đang đứng ở cửa.

"Các ngươi là đang làm gì?" Viện trưởng đi tới, quan sát Lục công chúa, lại nhìn lướt qua Ninh Như Ngọc, rất nhanh liền biết chuyện gì đã xảy ra, nghiêm mặt nói với cả hai: "Các ngươi theo ta ra ngoài."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!